Nhã Phù liếc mắt một cái thần sắc những người đi theo sau lưng Chiến
Bắc Sính, lập tức bày ra một bộ uất ức yếu kém, một cái tay lặng lẽ gạt đi
cặp mắt, thuốc nước trực tiếp ở mắt bên nhỏ lên vài giọt, tràn đầy oán giận
nghẹn ngào nói, trên mặt là thần sắc thấy chết không sờn.
Trời mới biết, thật ra thì nàng tin phụng một câu nói là: đại trượng phu
co được dãn được, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, giữ lại núi còn sợ gì
không có củi đốt, mạng nhỏ chính là núi ở đây.
Mặc dù nàng không phải đại trượng phu, nhưng thời điểm nàng cũng
không muốn khép lại tính mênhj của mình, nghĩ những thứ chuyện đại
nghĩa tự nhiên.
Lời này của nàng vừa nói như thế, đoàn người biết vâng lời đi theo sau
lưng Chiến Bắc Sính, thần sắc càng thêm cổ quái, mà cũng từng cái một tựa
đầu thấp thấp hơn một chút, đây chính là chuyện nhà Vương Gia, Vương
Gia coi như thật đến cướp đoạt dân nữ trở lại làm phi tử, cũng không phải
là bọn họ những người làm thuộc hạ này có thể quản nhiều, chỉ là Vương
Gia thưởng thức thật là đặc biệt, cô gái như vậy, thế nào cũng không coi là
xinh đẹp.
Ban đầu nghe nói đệ nhất mỹ nữ Phong Phiêu Tuyết quý mến Vương
Gia, vì Vương gia nhảy lên một câu Nghê Thường vũ, nhưng cuối cùng
Vương Gia đều không có hành động gì. . . . . .
Tình cảm nguyên nhân quan trọng nhất là tiêu chuẩn của Vương Gia
khác hẳn với người thường a!
Mới vừa nói ra lời này, Lam Yên cũng là tìm người tìm được đến, nhìn
Vương Gia cũng ở đây, lập tức bày ra tư thái tốt nhất, dịu dàng tiến lên
hành lễ với Chiến Bắc Sính sau cung kính nói: "Vương Gia, thủ vệ ngoài
cửa nói, ngoài cửa có đứa bé con bảo là muốn tìm đến mẫu thân, còn nói là
nhi tử của cô nương."