"Trở lại, cùng một đám đại nam nhân thì chen cái gì mà chen, không sợ
bị một tên tay chân thô lỗ háo sắc chiếm tiện nghi sao! Đợi, để cho bọn họ
nhường đường cho chúng ta đi vào là được!" Động tác của Thư Nhã Phù
thật nhanh, d
ღđ。l。qღđ, một tay bắt lấy Thư Vũ Trạch chạy ra ngoài kéo trở
lại, gương mặt biểu hiện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Những lúc như thế này thì không nên cậy mạnh, muốn dùng thì nên
dùng. . . . . . đầu óc!
Lê Hi vẫn còn nghi hoặc không biết Thư Nhã Phù đã chuẩn bị biện pháp
gì, nhóm người nam nhân trước mắt này cũng không phải tùy tùy tiện tiện
là có thể khuyên bọn họ đi nơi khác, bây giờ bọn họ đang hận không thể có
được sức mạnh lớn hơn để xông vào, càng đừng bàn về chuyện sẽ nhường
đường để người khác đi vào!
"Hắc hắc!" Thư Nhã Phù mặt ranh mãnh, cười xấu xa, chợt thay bằng
gương mặt khiếp sợ hô to một tiếng,
"A a a a a a a a a a! Mộng Nhi! Trình Mộng Nhi ở quán rượu đối diện,
cái này mới là thật!"
"Bá ——!"
Động tác mau lẹ như có chuẩn bị trước, sau khi Thư Nhã Phù kích động
hô to một tiếng bén nhọn, kết quả cuối cùng chính là trừ mấy người ở vòn
ngoài, tất cả những người còn lại đều chạy đến quán rượu đối diện, chen
chúc nhau, tất nhiên là chỗ trước mặt lúc nãy rất đông người, thì bây giờ lại
trống không!
Phủi phủi bụi bám trên người, Thư Vũ Trạch nhìn Thư Nhã Phù với ánh
mắt sung bái, còn có mặt Lê Hi sững sờ không chút biểu cảm nào, đắc chí
vô cùng nhướng mày lên đi tới trước đi!