phát hiện đôi đồng tử kia không giống bình thường, màu đỏ thẫm!
Đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt tái nhợt, con ngươi máu đỏ!
Bất luận kẻ nào nhìn thấy dung mạo như vậy, e rằng mọi người đều sẽ bị
dọa sợ mất dép, dù sao cặp mắt kia quá mức yêu dị khát máu, giống như ác
ma ở địa ngục đi tới thế gian.
Bên kia, Vân Nhạc Hằng chuyên tâm nhìn sách thuốc, giương mắt nhìn
về phía hai mắt của y, nói: "Rõ ràng độc tính không thể áp chế, cố tình kêu
ta lừa gạt sư phụ cùng sư muội, nói đã nghiên cứu ra thuốc có thể khống
chế được độc tính, sau đó liền chuẩn bị trốn đi để cho người khác không
tìm được ngươi?"
"Khụ khụ ——!"
Văn Diệp ho nhẹ hai tiếng, gương mặt trong nháy mắt càng trở nên khó
coi thêm mấy phần, cười nói: "Nếu ban đầu ngươi theo yêu cầu của ta giữ
bí mật đến cùng, nếu như ngươi không tự chủ trương kêu Nhã Phù tới đây,
như vậy hiện tại ngươi giúp đỡ ta giấu giếm chuyện này thì có cái gì không
đúng sao!"
"Ngươi có biết hay không, tình trạng sức khỏe của ngươi bây giờ, cho dù
có ta theo bên cạnh ngươi, chất độc trên người của ngươi trong vòng một
năm cũng sẽ lấy đi tính mạng của ngươi! Đừng nói chỉ là một đầu tóc bạc
rồi, cuối cùng ngươi cũng sẽ từ từ già yếu chết đi." Vân Nhạc Hằng cùng
Văn Diệp thật ra là chỗ quen biết cũ, nếu không thì dựa theo tính tình của
hắn làm sao có thể giúp y chuyện này được chứ.
"Ngươi thiếu Cố Trường Phong cái gì thì cũng đã trả sạch rồi, cái bộ
dáng hiện tại này của ngươi, ngươi còn phải trở về tìm hắn làm cái gì?
Ngươi nên biết cho dù là hắn, cho dù hiện tại Đại Trưởng Lão còn sống,
cũng không có thuốc giải độc trên người của ngươi!"