rồi, đáy lòng liền muốn ôm hắn một cái, mà một đôi mắt càng thêm hâm
mộ nhìn Vũ Trạch bên người Thư Nhã Phù.
Hồng Trần bị một nhắc nhở như vậy, cặp mắt chợt sáng lên, hưng phấn
nhìn chằm chằm trên người của Thư Vũ Trạch, khắp khuôn mặt là vui
mừng thần sắc : "Ngươi không nói ta còn không ngờ, đúng là có thể, ngươi
cũng đi theo chúng ta chứ!"
"Khụ khụ, con trai của ta chỉ nghe lời của ta đấy, các ngươi muốn hai mẹ
con chúng toi đi Phù Phong đảo, cái này. . . . . ." Thư Nhã Phù đưa một tay
kéo lây Vũ Trạch tới bên cạnh, đưa tay bấm khuôn mặt của cậu một cái,
giày xéo khuôn mặt nhỏ bé của cậu, cúi đầu hơi híp mắt lại, "Con trai, con
thông minh hơn mẹ một chút, con cảm thấy nếu mẹ bán con đi đáng được
bao nhiêu tiền đây hả?."
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa Thư Vũ Trạch vừa nhíu, quay đầu nhìn về phía
Tề vương gia một bên, bộ dạng tội nghiệp: "Cha à, mẹ muốn đem con bán,
cha hãy mua con trở về, chờ khi mẹ hối hận hãy bán con tiếp tục!"
"Được, rất có lời đấy!" Nam Cung Thần ở một bên ưu nhã ngồi, mỉm
cười gật đầu một lời đáp ứng.
"Mẹ, người có thể bán con, cha có thể cho mẹ một giá hài lòng đấy!"
Thư Vũ Trạch quay đầu nhìn mặt mẹ của mình đã đen tuyền, rất là khéo léo
giúp đỡ nàng tìm người bán thân, thật là quá hiếu thuận rồi !