Trong bụng Thư Nhã Phù một tràng thốt lên, nơi này tại sao có thể có
người ở?
Cả người bị đặt ở trên vách tường, Nhã Phù trừng lớn cặp mắt nhìn
người đàn ông trước mắt, trên mặt khó có thể che giấu nghi vấn cùng kinh
ngạc. . . . . .
Nam tử trước mắt, toàn thân áo đen, mà nửa phần trên của mặt mang mặt
nạ trạm khắc màu đen, càng làm cho người ta khó có thể xem nhẹ dưới mặt
nạ kia, cặp mắt kia đỏ sậm như màu máu tươi y hệt tròng mắt xinh đẹp,
trong đó còn có sát ý và lo lắng.
Hắn là người nào?
Tại sao? Tại sao giọng nói của hắn và thân hình cho nàng một loại cảm
giác quen thuộc.
"Ngươi là người nào? Bắt ta nghĩ muốn làm cái gì?" Nỗ lực để cho mình
bình tĩnh lại, Thư Nhã Phù tỉnh táo mở miệng.
Lưỡi dao trên cổ lạnh lẽo chạm vào da để cho nàng loại cảm giác run sợ,
còn có người trước mắt, trong tầm mắt hắn có kích động và sát ý, âm lãnh
tàn khốc, trên người có hơi thở giống như dã thú, ánh mắt khát máu càng
làm cho người ta không rét mà run.
"Thư Nhã Phù, ngươi giả dạng làm như vậy làm cho người ta thật khó
phân biệt, ngươi nói nếu như đưa mặt mũi dữ tợn này của ngươi lộ ra
ngoài, nếu như Nam Cung Thần biết ngươi ở nơi này, ngươi cảm thấy sẽ
như thế nào?" Mỉm cười kì quái, mang theo một loại kích động điên cuồng.
"Ngươi là kẻ thù của Nam Cung Thần? Vậy ngươi tìm lộn người, ta cùng
hắn không quen!" Thư Nhã Phù cau mày, trong đầu không ngừng tìm tòi trí
nhớ liên quan, người trước mắt này đến tột cùng mình gặp lúc nào, cặp mắt