Hương Di nói ra, ngay sau đó nhìn về phía Thư Hương Di bên cạnh: "Nhị
tỷ, chúng ta bây giờ có muốn hay không đuổi theo?"
"Nếu họ muốn đi Hầu phủ, vậy chúng ta tự nhiên muốn trở về phủ, đi
thôi! Chúng ta nhanh lên một chút vượt qua họ, nếu cùng đường cũng
không cần phải theo ở phía sau rồi." Thư Hương Di mỉm cười nói một
tiếng, ngay sau đó tăng nhanh bước chân đuổi lên trước mặt vừa đi vừa
nghỉ, bước chậm giống như đi dạo phố của hai người Nhã Phù hai.
"Mẹ, họ thật theo kịp rồi ! Muốn đến bắt chuyện rồi !" Thư Vũ Trạch
nhích tới gần nho nhỏ nói thầm.
"Họ sẽ không thật khéo nói ra những lời linh tinh đi!" Thư Nhã Phù cũng
nhỏ giọng lẩm bẩm, đồng thời hai người lại trực tiếp dừng ở một quán nhỏ
trước mặt, tùy ý nhìn đồ phía trên, cũng tiêu sái khiến hai người phía sau
không đuổi kịp.
Mà khi hai người nói xong lời này, trong chốc lát, quả nhiên phía sau liền
truyền tới giọng nói mềm mại của nữ nhân.
"An cô nương, mới vừa rồi nhìn bóng lưng đã cảm thấy giống như
ngươi, bây giờ nhìn gần, mới phát hiện thật là An cô nương, vốn ta còn
nghĩ buổi đấu giá còn chưa có kết thúc, An cô nương cũng sẽ không rời đi."
Hai người Nhã Phù xoay người, xác định Thư Di Hương chân thành đi
tới, diễn ♪ đàn ♪ lê ♪ quý ♪ đôn, mặt trang điểm đỏ thắm, than thể nhỏ nhắn
mềm mại, lông mày ẩn tình mang mị, coi như Thư Hương Di đúng là một
đại mỹ nhân, cũng không uổng phí danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân này, coi
như cái danh hiệu này Nhã Phù còn là đoạn thời gian gần nhất mới nghe
nói, trước hoàn toàn cũng không biết những chuyện này.
Mà nữ nhân ở bên cạnh Thư Hương Di, nàng nhớ phải là con gái Tứ phu
nhân Thư Du Nhiên, nhìn tướng mạo cùng Tứ phu nhân giống đến năm,
sáu phần.