Lời nói này lại không quá minh bạch rồi, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng
nghe được trong giọng nói châm chọc của hai người, mặt Nam Cung Hữu
vốn mỉm cười cũng âm trầm mấy phần, nhưng vẫn không có luống cuống,
con ngươi co rút nhanh một chút, ngay sau đó lại mở ý cười, có dụng ý
khác nhìn Nhã Phù.
Mặt của Khương San San càng thêm đen, hai người Thư Nhã Phù một
câu một giày rách, nói đi nói lại tất cả đều để ý chỉ châm chọc nàng chính
là cái giày rách đó, Tề vương không cần liền vứt cho Tam hoàng tử đi, đáy
lòng nàng càng thêm giận không thể giải đáp, hung ác nhìn chằm chằm trên
người Nhã Phù.
Hừ, ngươi liền cười đi! Ngươi nói rốt cuộc cũng chỉ là một giày rách lập
tức sẽ bị ném vứt bỏ!
Khương San San mới muốn tiếp tục mở miệng, lúc này ngoài cửa truyền
đến âm thanh thông truyền bén nhọn của thái giám . . . . . .
"Hoàng thượng giá lâm, thái hậu nương nương giá lâm, hoàng hậu
nương nương giá lâm!" Hoàng thượng đến, khiến mọi người trong đại điện
buông đồ trên tay xuống, rối rít nhìn về phía bên ngoài đại điện.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thái hậu nương nương Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế! Hoàng hậu
nương nương thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!"
Mọi người quỳ xuống đất hành lễ, mà ở trong mọi người,
diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn, Nam Cung Thần trực tiếp ngồi thẳng trên mặt ghế,
cũng không có động tác gì, chỉ từ từ buông lỏng ra tay trên bờ eo của Nhã
Phù, hai người ăn ý đồng thời ngưng so tài, nhìn về phía cửa chính cung
điện mênh mông lay động đám người hoàng thượng Thái hậu đi tới.