của An Thất Thất, càng làm cho cách nhìn của Thái hậu đối với Thư Nhã
Phù thả lỏng một chút.
"Hừ! Vương phi Bổn vương có thể chờ, hoàng nãi nãi cần gì phải vì
nàng mà hao tâm!" Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Thần bất mãn nhàn nhạt
mở miệng.
Giọng nói kia, thần sắc này, thế nào cũng cảm thấy giống như bé trai
không chiếm được kẹo, đang giận dỗi, ít nhất bây giờ trong lỗ tai Nhã Phù,
cảm giác Nam Cung Phần cùng con trai bảo bối mình thật rất giống, trước
kia mỗi lần Vũ Trạch giận dỗi, cùng giọng điệu Nam Cung Thần bây giờ
rất giống nhau.
Thấy cái bộ dáng này của Nam Cung Thần, đừng nói lo lắng, hiện tại
trong lòng Nhã Phù cười co rút đến đau đớn rồi, nếu không phải bây giờ
đang trong bữa yến tiệc Đoan Ngọ, chỉ sợ nàng đã ôm bụng cười to rồi.
Thư Nhã Phù!
Ánh mắt Nam Cung Hữu âm sâm nhìn chằm chằm Nhã Phù, nhìn trên
mặt nàng mỉm cười càng cảm thấy đáy lòng một cỗ tức giận không cầm
được dâng trào, hận không đem nụ cười của cô gái trước mắt kia tiêu diệt
hoàn toàn.
Nàng cư nhiên xuất hiện thật! Cái nữ nhân thuở nhỏ đã cùng Nam Cung
Thần lập hôn ước!
Ánh mắt âm trầm lạnh lùng chuyển sang Khương San San bên cạnh, sắc
mặt Nam Cung Hữu vô cùng khó coi, mặt lo lắng nhỏ giọng mà nói: "Đây
chính là ngươi khẳng định? Vậy ngươi nói cho Bổn cung biết một chút, nữ
nhân trước mắt là ảo giác hay sao!"
Khuôn mặt Khương San San trang điểm thật dày, cho dù là phấn dày
hình như cũng không che đậy được sắc mặt tái nhợt của nàng ta, còn có ánh