trước mắt, mặt cười tủm tỉm, nhìn dáng vẻ hơi hòa ái dễ gần, ngồi xổm
người xuống cùng Vũ Trạch, đầy vẻ từ ái nhìn Vũ Trạch.
"Như vậy, các ngươi là người của cha Vương Gia cùng mẹ vương phi
phái tới? Sao ta chưa từng gặp các ngươi!" Ánh mắt màu hổ phách của Thư
Vũ Trạch nhìn người đàn ông trung niên trước mắt từ trên xuống dưới.
Ăn mặc rất bình thường, nhưng lại rất có ý vị, chắc cũng là người có thân
phận ở trong phủ, bằng không cũng không có bộ dạng của một lão hồ ly.
"Chúng ta là người trong cung, tiểu thiếu gia dĩ nhiên là chưa từng thấy
chúng ta, ngài chưa vào cung lần nào không phải sao?" Người đàn ông
trung niên không chút nào bối rối khi bị hỏi đến, chỉ là cười híp mắt nói.
"Vậy các ngươi. . . . . ." Mặt Thư Vũ Trạch tràn đầy kinh ngạc, hướng
người đàn ông trung niên đến gần một bước, một bộ thận trọng: ". . . . . . Là
thái giám! Không thể cưới!"
Lời vừa mới nói ra.
Mặc dù người đàn ông trung niên kia tự hỏi đủ bình tĩnh, cũng bị câu trả
lời như vậy của Vũ Trạch làm chấn động!
Hắn thật rất muốn nói một câu, người trong cung cũng chưa chắc là thái
giám! Nhưng đối với bộ mặt tiếc hận của Thư Vũ Trạch, ánh mắt đầy đáng
thương cùng đồng tình, sửng sốt không biết nên lên tiếng thế nào!
"Được rồi, các ngươi đã nói là người của cha Vương Gia cùng mẹ phái
tới, vậy ta đi cùng ngươi, có phải đi là có thể nhìn thấy cha cùng mẹ rồi hay
không hả?" Nhìn mấy người mặt đen thui trước mắt, Thư Vũ Trạch không
làm khó mà đồng ý.
Vừa nghe Thư Vũ Trạch ngoan ngoãn nghe lời đi theo mình vào cung,
người đàn ông trung niên vội vàng để cho người đem xe ngựa kéo tới đây!