Đối mặt Thái hậu, Vũ Trạch không có chút nào khiếp đảm, ngược lại
hướng Thái hậu lộ ra một nụ cười đáng yêu ưu nhã, diễn-đàn-lê-quý-đôn,
hợp với hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, thoáng chốc đáng yêu!
"Vậy ngươi nói cha Vương Gia là?" Âm thanh của Thái hậu có mấy phần
run rẩy, khóe miệng càng không nhịn được toét ra, nụ cười lộ ra ngoài, ánh
mắt nhìn Vũ Trạch càng giống như nhìn trân bảo.
"Mẹ của ta là Tề vương phi, vậy Tề vương gia dĩ nhiên chính là cha
Vương Gia rồi !" Vũ Trạch chớp chớp cặp mắt, nói một câu trả lời giống
thật mà như giả.
Ý tứ giống như nói cho người khác biết, thật ra thì ta chính là con trai
ruột của Tề vương gia, nhưng trên mặt hình như chỉ nói là bởi vì mẹ gả vào
trong vương phủ, tự nhiên cũng liền đi theo gọi cha rồi.
Nhưng mà cậu trả lời một câu như vậy, rơi vào trong lỗ tai người chung
quanh, cũng là đã tương đương thừa nhận thân phận của cậu!
Thật ra thì nếu cậu không thừa nhận, nhìn Thư Vũ Trạch cùng Nam
Cung Thần hai người như một khuôn đúc ra, đổi lại là ai cũng sẽ không thể
nào hoài nghi được! Không có liên hệ máu mủ, thế nào đi kiếm ra một đứa
bé như khuôn mẫu!
"Tốt tốt tốt! Đứa bé ngoan!" Thái hậu cười lớn trực tiếp nắm Vũ Trạch
nhìn trên dưới, trên mặt kích động khó có thể kềm chế, lúc này nơi nào còn
có bộ dạng tức giận, hoàn toàn là một bà cụ không kìm được vui mừng.
Uyển Quý Phi thần sắc sững sờ, có chút ngây ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn này và con trai mình khi còn bé cơ hồ cùng một dạng, bàn tay dưới
ống tay áo cũng hung hăng níu lấy khăn tay!
Tại sao có thể như vậy?