Cắn chặc hàm răng, sắc mặt khó coi của An Mộng Hàn hung dữ trợn mắt
nhìn chằm chằm Nhã Phù.
"Ta muốn nói, vô cùng hoài nghi nhân phẩm của An tiểu thư, có lá gan
cứ như vậy nói ra tiền đánh cuộc, thế nào ngươi bây giờ là không muốn
thực hiện?" Thư Nhã Phù tùy ý nhìn từ trên xuống dưới vóc người An
Mộng Hàn, cười nói: "Chậc chậc, xem ra vóc người An tiểu thư vẫn rất tốt,
không cần lo lắng bị người thấy, ta xem ngươi chính là cởi đi!"
"Tề vương phi, đánh cuộc này có phải hay không có thể. . . . . . Nói thế
nào muội muội ta cũng là một nữ nhân! Không biết vương phi có được hay
không xem mặt mũi của tại hạ!" Lúc này An Hoằng Văn đã đi xuống lầu
hai, trực tiếp đi lên trước, đứng ở trước mặt của An Mộng Hàn, ánh mắt
bình tĩnh nhìn về phía Nhã Phù, mở miệng lên tiếng xin xỏ cho.
Mọi người thấy An Hoằng Văn xuất hiện, ánh mắt khá hơn chút bắt đầu
tới lui tuần tra ở giữa Nhã Phù cùng An Hoằng Văn.
Trong thành Khai Dương rất sớm đã có tin đồn, đều nói Thư gia đại tiểu
thư Thư Nhã Phù si mê với An gia Đại công tử An Hoằng Văn, mà bây giờ
cho dù là gả vào vương phủ, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể vong tình!
Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Tề vương phi có phải thật vậy
hay không sẽ bởi vì An gia Đại công tử mà thay đổi chủ ý.
"Mặt mũi của ngươi, An đại công tử chúng ta cũng không quen thuộc, có
chơi có chịu, muội muội ngươi hôm nay phải thực hiện đánh cuộc, nếu như
đổi lại là Bổn cung thua, ngươi cho rằng muội muội ngươi sẽ đáp ứng
buông tha đánh cuộc sao? Trước khi nói lên vụ cá cược này, nếu như ngươi
ra ngoài ngăn cản thì cũng thôi đi, hiện tại thua mới đến, An gia ngươi thật
coi người hoàng gia ta dễ bắt nạt hay sao!" Giọng giễu cợt, khinh thường
cười nhạt, Nhã Phù cười khẽ nhìn về phía mặt ngạo nghễ của An Hoằng
Văn.