VƯƠNG PHI ÁP ĐẢO VƯƠNG GIA - Trang 834

một khi xảy ra bão tuyết , bao trùm quá mức dầy, nếu nói thực lực bọn họ
không tốt ngược lại sẽ bị chôn vùi ở trong sơn động này.

Hướng bên trong chạy vào, sơn động càng tối đen, mà điểm tối đen này

đối với người biết được võ công nếu nhìn ban đêm như Nam Cung Thần
mà nói không có bất kỳ chướng ngại nào.

Nhưng mà đối với Thư Nhã Phù mà nói, nàng lại không có khả năng như

vậy.

"Dưới chân bước chậm một chút đi! Trước mặt đường tương đối hẹp."

Nam Cung Thần mặc dù nghĩ trực tiếp ôm người lên, nhưng trên tay phải
của mình có thương tích, sợ rằng người khác cũng sẽ không đồng ý hắn làm
nhiều như vậy.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ để Nhã Phù giúp hắn đẩy xe lăn, còn hắn thì

nói cho nàng biết nơi cần cẩn thận chú ý.

Hai người trong bóng đêm, chỉ nghe đến tiếng hít thở của hai người, mà

chung quanh hoàn toàn là bông tối, căn bản không thấy được bất kỳ vật gì,
mặc dù có Nam Cung Thần chỉ đường, nhưng mà đối với với một người
hoàn toàn không hiểu rõ phía trước có cái gì mà nói, trong long vẫn sẽ có
loại cảm giác vô lực, mà Nhã Phù hiện tại vô cùng ảo não, tại sao lúc đi
không có lấy viên dạ minh châu để trên người, nói như vậy cũng không cần
lo lắng tình huống như bây giờ rồi.

Lỗ mũi giật giật, Nhã Phù nghe mùi vị trong không trung, vốn là lòng

thấp thỏm giờ phút này hoàn toàn hóa thành kích động.

Nam Cung Thần có chút ngạc nhiên, thế nào nàng đột nhiên dừng bước,

ngược lại không ngừng kích thích lỗ múi ngửi trái ngửi phải, giống như
một con chó nhỏ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.