qua, trí nhớ trong đầu Thư Vũ Trạch rất tốt nên dễ dàng nhớ lại tên tuổi hai
người bọn họ.
"Tiểu thế tử có mắt nhìn thật tốt, gặp qua Thế tử." Diệu Âm mỉm cười
cúi người hành lễ.
"Thế nào? Hai người các ngươi muốn đến tìm mẫu than ta? Còn tính
toán xông vào?" Thư Vũ Trạch nâng lên nụ cười tràn đầy ưu nhã, âm thanh
non nớt nghe thoáng chốc đáng yêu.
"Thế tử chớ trách, tỷ muội chúng ta hai người chỉ là nghe nói vương phi
vẫn bệnh lâu không khỏi, đồng thời là tỷ muội trong vương phủ, cho nên
muốn ở bên cạnh vương phi hầu hạ! Chỉ là vị đại ca thị vệ này ngăn trở
không chịu hướng vương phi thông báo, mới vừa nổi lên một chút xung
đột." Diệu Âm nhìn Vũ Trạch nho nhỏ tuổi, thái độ hiền hòa dịu dàng cúi
người xuống, nhẹ giọng nói ra.
"Bạch Ưng, ngươi nói!" Thư Vũ Trạch cười híp mắt nhìn về phía Bạch
Ưng.
"Hai vị cô nương muốn xông vào nơi ở của vương phi!" Bạch Ưng gọn
gàng trực tiếp mở miệng, một câu nói tóm tắt rất đơn giản rõ ràng, nhưng
quả thật một câu nói này đã nói lên rất nhiều vấn đề.
"Có nghe hay không, hai người các ngươi là xông vào! Mẫu thân của ta
thân thể khó chịu không thể ra gió biết không? Các ngươi còn chọn thời
gian này đến, hai người nhao nhao ầm ĩ ở nơi này, các ngươi là cố ý muốn
cho mẫu thân của ta bệnh càng thêm bệnh đi!" Thư Vũ Trạch vẫn như cũ
cười híp mắt, chỉ là đáy mắt cũng không có một chút nhiệt độ nào, cùng
thời điểm Nam Cung Thần làm cái nét mặt, dáng vẻ này thật là giống như
mười phần mười.
"Còn nữa, ta không phải nhớ mẫu thân của ta lúc nào thì nhiều ra hai
người tỷ muội các ngươi? Các ngươi trong phủ thân phận là gì tốt nhất nhớ