xem một chút! Ai u, bảo bối con đều gầy!" Tùy ý người khác sờ khuôn mặt
nhỏ bé bảo bối Thư Vũ Trạch của mình, trên mặt phì nộn non mềm, rất là
tiếc hận đau lòng, "Tam thúc của con nhất là có huynh đệ yêu, Tề vương
gia vì Bắc Việt công chúa mỹ nhân đi trời nam đất bắc, bỏ lại mẹ con một
mình ta ở trong vương phủ, lại còn hành hạ con gầy thế này, chắc hẳn Tam
Hoàng Thúc con sẽ thật tốt giúp cha con trả bồi thường!"
"Mẹ, mẹ không có tin tức lâu như vậy, thật là làm con sợ muốn chết!"
Chui ở trong ngực ấm áp tràn đầy mùi thơm ngát, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ
xát, bất mãn chu môi nói thầm.
"Thật xin lỗi a! Bảo bối, xảy ra một số chuyện, còn không kịp thông báo
cho con!" Ôm trong lòng ngực con trai của mình, tròng mắt Thư Nhã Phù
chảy ra ôn tình cùng mềm mại, còn có lấy làm cho nhớ nhung, một cái tay
nhè nhẹ vỗ về đầu Thư Vũ Trạch.
"Thư Nhã Phù, ngươi làm sao lại ở trong này?"
Nam Cung Hữu thế nào cũng không nghĩ tới, người xuất hiện ở nơi này
lại có thể là Thư Nhã Phù, cái người này theo ý hắn vốn hẳn nên đã cùng
Nam Cung Thần mất tích ở trong rừng sâu đầy băng tuyết rồi.
Áo khoác màu đỏ tươi như vậy, nụ cười trong sang rực rỡ như vậy, làm
trăng kém sắc, thế nhưng trong nháy mắt đau nhói hai mắt hắn.
Trong kinh ngạc mang theo phức tạp khó mà nói rõ, Nam Cung Hữu
không có bỏ quên ở góc khác của mái hiên, một cô gái cả người áo trắng
như tinh quang rét lạnh như ánh trăng, lạnh băng, cầm trong tay Trường
Cung, cô gái giờ phút này cũng đã lại một lần nữa kéo dây cung, thị nữ bên
cạnh Nam Cung Thần, Băng Đồng!
Đáp cung, kéo dây! Đầu mũi tên nhắm thẳng vào trước mặt Nam Cung
Hữu!