thư gây phiền phức, cũng ước gì tiểu thư chết đi.
"Đại tiểu thư, Hừ! Cái dáng vẻ này của nàng còn có thể là Đại tiểu thư
Hầu phủ chúng ta sao, Thị Thư ngươi đừng cho là ngươi có thể thoát khỏi
liên can, dáng vẻ đại tỷ của ta sợ là không biết phải làm thế nào để quyến rũ
nam nhân, sợ rằng đây đều là nha đầu ngươi ở phía sau làm hư, ngươi hãy
nói thật một chút, con hoang trong bụng đại tỷ của ta đến tột cùng là của
người nào?" Nữ nhân vẻ mặt hồng hào, dáng người nhỏ nhắn mềm mại,
lông mày ẩn tình quyến rũ, Thư Hương Di trời sinh là một người bại hoại,
giờ phút này nhìn Thị Thư quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, liếc nhìn
sự ngu dại của Nhã Phù, dịu dàng nhỏ nhẹ mở miệng nói.
Thư Nhã Phù bởi vì là Đại tiểu thư con vợ cả của Hầu phủ, mặc dù ngu
dại, thân phận cũng luôn áp nàng một bậc, Thư Hương Di tự đánh giá mình
phương diện nào cũng mạnh hơn so với kẻ ngu này, cho nên chỉ cần giải
quyết kẻ ngu này, khiến phụ thân đưa mẫu thân lên làm bình thê, như vậy
nàng chính là Đại tiểu thư trong phủ này.
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết!" Thị Thư quỳ trên mặt đất không ngừng
dập đầu, trên trán cũng đã chảy máu, nhưng vẫn không ngừng dập đầu từng
phát từng phát.
Đại tiểu thư chỉ là hơi ngốc, giống như đứa trẻ, nhưng nếu không phải
đại tiểu thư cứu nàng, nàng đã sớm chết rồi, cho nên dù thế nào cũng không
thể khiến đại tiểu thư gặp chuyện không may.
"Thị Thư, chảy máu, Phù nhi xoa một chút!" Đứng ở trước mặt Thị Thư,
ánh mắt tinh khiết như đứa trẻ nhìn nàng, đưa tay cầm ống tay áo lên muốn
lau máu trên trán nàng.
"Tiểu thư, ngoan, Thị Thư không có việc gì!" Đáy mắt Thị Thư nước mắt
chảy xuống, đại tiểu thư vẫn luôn đối với nàng rất tốt, mặc dù hơi ngốc,