Ánh mắt Thái Hoàng thái hậu vẫn từ ái như cũ, từ trên người Nam Cung
Thần dời đi chỗ khác, rơi vào trên người Thư Nhã Phù ở một bên, vốn ánh
mắt tràn đầy từ ái từ từ mà trở nên có chút mê mang, hình như xuyên thấu
qua bóng dáng của Nhã Phù mà nhìn thấy gì, càng nhiều mấy phần phiền
muộn cùng bất đắc dĩ, còn có nồng đậm thương tiếc cùng áy náy.
Ánh mắt như thế khiến Thư Nhã Phù có chút không biết làm thế nào, đến
tột cùng tại sao khiến Thái Hoàng thái hậu xuất hiện thần sắc như vậy.
Nàng có cảm giác, hình như hôm nay nàng sẽ biết được một bí mật to
lớn, mà cái bí mật về nàng!
Liếc mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề vương gia, Thư Nhã Phù vốn tâm
có chút gợn sóng không khỏi bình tĩnh lại, chân tướng là nàng muốn biết,
như vậy vì sao vào lúc này lại muốn lùi bước, mặc dù hiểu biết rõ sẽ có bất
kỳ sự thật nào để cho mình khó có thể tiếp nhận, nhưng vẫn là sự thật.
Nàng thà biết được chân tướng sự tình mà bị tổn thương, cũng không
nguyện ý vĩnh viễn sống ở trong giả dối!
"Ai, Phù nhi, ngươi đúng là lớn rồi, lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi,
ngươi mới chỉ có mấy tháng, lớn như vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy
cũng đã làm mẹ người rồi !" Ánh mắt Thái Hoàng thái hậu lần nữa trầm
ngâm rơi vào trên mặt Nhã Phù, tràn đầy thương tiếc, ngoắc tay ý bảo Nhã
Phù ngồi vào bên cạnh bà, nhè nhẹ vỗ về gò má của Nhã Phù, thở dài,
"Ngươi càng lúc càng giống mẹ ngươi rồi, qua nhiều năm như vậy, đứa bé
ngươi chịu khổ rồi."
Ngươi càng lúc càng giống mẹ ngươi rồi !
Cùng mẹ Thư Nhã Phù có quan hệ? Đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, hiện tại
ở trong nội tâm Thư Nhã Phù càng phát ra khiếp sợ, không ngờ Thái Hoàng
thái hậu đầu tiên nói lên lại là cái này?