WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 72

đuôi Take That đi khắp các buổi diễn ở Dublin. Họ phải đứng ngoài - tay
cầm ảnh của nhóm mình - và đón đầu fan của Take That, trò chuyện với họ
và quyến rũ họ rồi nói với họ rằng mình là một ban nhạc mới. Vậy nên khi
Boyzone đã thành công rực rỡ, chúng tôi lại làm điều tương tự với fan của
Boyzone - đứng ngoài phát tờ rơi và đi dọc khắp các dãy fan đang đứng đợi
cho đến khi cửa mở. Rất tinh quái, Louis và Sony BMG đã in danh thiếp
của chúng tôi với thông tin Ronan dưới chức danh đồng quản lí. Các cô gái
dừng lại để nói chuyện, chúng tôi đưa cho họ danh thiếp của mình và nói
rằng chúng tôi sẽ là ban nhạc lớn tiếp theo, sớm thôi, rồi chụp ảnh cùng với
họ. Dĩ nhiên, vì họ thấy tên của Ronan trên đó nên sự việc đã dễ dàng hơn
rất nhiều. Mua chuộc fan như vậy thật khó khăn, nhưng chúng tôi thích làm
việc đó. Bất kể là làm điều gì, bạn cũng phải có hứng thú với nó, và chúng
tôi đã thích làm việc này. Chúng tôi cố hết sức để có cơ hội thành công.

Để tôi kể cho bạn một chuyện cười trong những ngày đầu tiên đó. Lúc

bấy giờ, chúng tôi đang trọ ở Castle Leslie, hạt Monaghan, và nghe đồn
khách sạn này bị ma ám. Chúng tôi đã uống vài chén với nhau rồi quay về
phòng ngủ. Trước đó, họ dẫn chúng tôi đi tham quan một vòng khách sạn,
họ nói có một số phòng bị ám nhiều hơn các phòng khác. Nói thật với bạn,
chúng tôi đã sợ đến tè cả ra quần.

Trước khi Shane bước vào phòng, tôi đã lẻn vào trước và trốn trong chiếc

hòm ở cuối chân giường của cậu ấy. Chắc hẳn tôi đã phải đợi khoảng 20
phút - tôi cử liên tục mở nắp hòm và nghĩ, Cậu ấy biến đi đằng quái nào
rồi?
Rồi cuối cùng tay nắm cửa cũng kêu lên, Shane bước vào. Tôi nhìn he
hé bên dưới nắp hòm thấy cậu ấy chỉ đang nhìn quanh căn phòng. Rõ ràng
cậu ấy đang bồn chồn lo sợ đôi chút. Rồi tôi nhảy ra ngoài và hét
“Aaaaarghhhhhh!”

Shane ngã vật xuống sàn, sợ đến vãi cả ra quần rồi rượt đuổi tôi! Dĩ

nhiên cậu ấy không làm gì tôi, cậu ấy chỉ rất tức giận.

Rồi cậu ấy nói một điều buồn cười nhất trên đời. “Nicky, cậu là đồ khốn.

Lỡ tớ bị nhồi máu cơ tim thì sao?!”

Câu nói đó khiến tôi cười càng to hơn. Tôi són cả ra quần - cậu ấy mới

19 tuổi mà đã sợ bị nhồi máu cơ tim!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.