XÓM CẦU MỚI - Trang 168

"Tôi bây giờ già rồi chẳng hiểu gì cả".
Đông không cần cụ Án hiểu hay tin đạo: trông vẻ mắt cụ nhìn Đông thấy rõ
là cụ đã tin mình lắm. Nhưng sao bác người nhà đứng kia lâu thế? Đông
đăm đăm nhìn vào gáy bác Huệ và thầm ra lệnh:
"Đi đi! Đi đi!"
Chàng có nghiên cứu về thuật thôi miên và đã có lần làm một đứa trẻ con
ngủ thiếp đi. Nhưng còn nhìn vào gáy một người và bắt người ấy đi thì
chàng không dám tin là công hiệu. Bác người nhà vì thế vẫn đứng yên và
Đông lại phải kéo dài câu chuyện về đạo Tin lành.
Sau cùng cụ Án bảo bác Huệ:
"Bác ra dỡ nốt chỗ khoai để chốc nữa luộc một mẻ. Cậu Ấm mợ Ấm đi về
chắc là đói bụng".
Đông nhẹ hẳn người. Chàng kéo dài thêm câu chuyện về đạo một lát cho cụ
Án khỏi nghi rồi chuyển sang việc để dành tiền.
"Thưa bác cháu dậy học cũng không kiếm được bao nhiêu, lại cần đi nơi
này nơi khác, tốn kém quá. Nhưng không đi không được, đức Chúa Trời
không cho. Cũng may ông chủ nhất công ty Công Ích để dành tiền lại là
một người theo đạo Tin lành, ông ấy cho cháu giữ độc quyền cả một tỉnh
này. Nhờ thế cháu được ít hoa hồng, đủ chi dùng trong lúc vì Chúa Trời
phải đi đây đi đó".
Rồi chàng vừa đặt tay lên cái cặp da vừa giảng giải về cách thức để dành
tiền, về lợi ích của nó và thấy cụ Án chú ý nghe. Chàng rút các giấy má của
hãng Công Ích ra đưa cụ Án xem:
"Thưa bác, đây là giấy để dành tiền của cụ Hường làng Trò. Cụ muốn có
cái vốn chắc chắn cho cậu con út; đưa cho cậu con thì sợ cậu tiêu mất, để
dành vào công ty thì tháng tháng có lãi mà nếu mở số trúng thì vốn tăng
gấp đôi gấp ba ngay".
Đông mở tờ nhật trình cũ:
"Tháng vừa rồi, báo có đăng ông Tổng Nghi Xương trúng số một trăm".
Cụ Án hỏi đột ngột:
"Báo có đăng cơ à? Trúng một trăm cơ à?"
Đông nhìn cụ Án ngẫm nghĩ không biết cụ Án hỏi thế thì việc đáng tin hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.