XÓM CẦU MỚI - Trang 283

thuốc cho Siêu, rồi lấy tay che miệng ho rũ rượi, nước mắt ứa cả ra. Mùi
lấy khăn lau nước mắt:
"Say chết, chẳng ngon gì. Thế mà anh lại nghiện được".
Nàng chỉ cốt hút thuốc lá để nói đến rượu được tự nhiên, vì thế nàng tiếp
ngay:
"Uống rượu còn dễ hơn nhiều".
Nói xong Mùi nhìn Siêu đợi; nhưng Siêu vẫn không nghĩ đến việc bảo nàng
uống rượu.
"Cái gì có cay thì mới dễ nghiện. Nhịn đói được chứ nhịn thuốc lá thì khổ
lắm".
Lưỡng lự một lúc lâu rồi Mùi lại hỏi:
"Tại sao những thứ như thuốc lá, chè tàu, rượu (tiếng rượu nàng có ý nói ra
sau cùng và dằn vào một tí) lại làm người ta nghiện nhỉ?"
"Tại trong đó có những chất làm cho người ta say. Trong thuốc lá có chất
ni-cô-tin, trong rượu có chất rượu, trong..."
Mùi ngắt lời:
"Trong rượu chẳng có chất rượu thì chất gì".
Sau một lúc yên lặng, Mùi lại hỏi:
"Chất rượu nó thế nào cơ?"
"Trong rượu có chất rượu và nước lã. Chất rượu không pha chỉ dùng làm
nước hoa, làm thuốc. Uống vào thì cháy gan cháy ruột".
"Thế sao hôm nọ em uống không thấy cháy gì cả".
"Cô không biết, uống pha nước thì rượu làm cho mạch máu lưu thông,
trong lòng vui vẻ..."
Mùi nhắc lại:
"Rượu làm cho mạch máu lưu thông hay người vui vẻ à?"
"Vâng, nhưng uống nhiều quá thì có hại".
Mùi khó chịu vì Siêu đã nói thế mà không nghĩ đến việc bảo nàng uống
rượu cho hết buồn. Mùi ngập ngừng; nếu nàng không nói ngay lúc này thì
không có dịp nói đến tự nhiên được nữa; nàng sợ ngượng nếu Siêu đoán
biết là nàng đã có ý xấu muốn uống rượu từ lâu. Câu nói của Siêu làm cho
việc nàng nghĩ đến uống rượu là đột nhiên vụt ra chứ không phải định tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.