dì lắm mà!
H’ Nhiêu vào phòng định gỡ cái mặt nạ ra thì nghe phía dưới bọn Y
Moan về. Côđể nguyên mặt nạ vậy và khoá cửa lại. Y Moan đi thẳng lên
gác và gõ cửa, gọi:
- H’ Nhiêu ơi!
H’ Nhiêu lặng thinh
- H’ Nhiêu ơi..H’Nhiêu!
Thấy không có động tĩnh gì, Y Moan gọi và hỏi bà H’ Lên:
- H’ Nhiêu có ởtrong này không bà H’ Lên?
- H’ nhiêu cứnhốt ở trong đó mà thôi. Có đi đâu mà được chớ!
- Không có chuyệngì xảy ra với H’ Nhiêu chớ?
- Không có đượcđâu! Làm sao mà xảy ra được chơ!
Y Moan lại quay vào gọi:
- H’ Nhiêu ơi..YMoan đây mà! Anh muốn nói chuyên với em một chút đó
mà!
Nghĩ rằng không lên tiếng thì Y Moan có thể sẽ xông vào nên H’ Nhiêu
nói:
- Khuya rồi..tuingủ rồi đó!
Y Moan bật cười hăng hắc rồi nói:
- Được rồi, đượcrồi..ngủ rồi mà con nghe anh gọi chơ!
Y Moan đi xuống gác. Đúng là hắn vui thật sự khi nghe được giọng nói
của H’nhiêu. Hắn cũng yêu H’ Nhiêu một cách chân thật và say đắm đó
chứ!
Trời vừa tờ mờ sáng thì chỗ mà A Ma Yun thấy xuất hiện mấy cái bóng
lúc khuyacó nhiều người tụ lại. A Ma Yun cũng đến đó xem thử chuyện gì.
Hoá ra người tađang đứng xem xác chết của một người đàn ông. A Ma Yun
nhận ra người đàn ôngnày là một trong những người khiên cặp ngà voi vào
nhà cho Y Moan rồi đến khuyamới về hôm đó. Chợt những lời nói vọng lại
bên tai A Ma Yun của hai cái bóngđêm qua khiến A Ma Yun nghĩ chắc
chắn người nhảy vào nhà Y Moan chính là mộttrong những người thợ đồng
đã thay cái chân đế cặp ngà; Và cũng vì cái chân đếcặp ngà mà hắn đã liều
mạng đột nhập vào nhà Y Moan để đến nổi phải bỏ mạng nhưthế. Vậy là