YÊU CON MA - Trang 187

Thế là cô chạy theo trạm trưởng và Hương ra tới trạm xá.
Đang ngao ngán dân tình thì thấy H’ Nhiêu xuất hiện, trạm trưởng nói:
- Dân buôn làng không tin chúng tôi, bởi họ nhìn vào già làng mà cái ông
già làng này cũng không tin chúng tôi luôn.
- Vậy trạm trưởng có thể cho con thật nhiều thuốc để con vào phát lại cho
họ không chớ?
- Ô..như thế thì sai nguyên tắc! Có ai cho một người nhiều thuốc như thế?
Mà họ tin cô sao?
- Đó! – H’ Nhiêu bật cười khúc khích – Chính ông cũng không tin con thì
làm sao người ta tin ông được!
Cái giọng cười nhí nhảnh, dễ mến của H’ Nhiêu khiến ông như bị thôi
miên. Ông thấy lòng mình thanh thản, từ tâm và muốn chìu theo ý H’
Nhiêu cho cô vui lòng.
- Thôi được, nhưng tôi chỉ cho một người đủ uống trong mười ngày thôi.
Tôi đâu có được phép cho một bệnh nhân nhiều thuốc như thế.
- Dạ..cám ơn trạm trưởng. Con sẽ phát cho họ mà! Nhưng phải cho họ uống
ít nhất một tuần mới hết bệnh chứ.
- Bây giờ ai cũng bị sốt rét nên nghi là họ bị sốt rét thế thôi chứ đã xét
nghiệm máu đâu mà biết.
- Dạ..biết chơ! Nhưng mấy hôm trước con cho già làng uống thuốc sốt rét
thì già làng hết sốt mà!
- Tôi cũng hy vọng là đúng bệnh chứ dân buôn làng không chịu đi bệnh
viện thì sao!
- Dân buôn làng không có nhiều tiền đó chơ!
Hương đem thuốc cho H’ Nhiêu mà cứ ngây người ra nhìn ngắm H’
Nhiêu khiến H’ nhiêu bật cười:
- Cái gì mà nhìn tao nhiều quá, làm cho tao xấu cái mặt lắm đó!
- Mày có phài là..là..ma không hả H’ Nhiêu? Mày.. mày chết rồi mà! Bây
giờ mày đẹp quá!
H’ Nhiêu bật cười khúc khích rồi nhìn ra bầu trời. Thấy trăng đã nghiêng
hẳn về hướng tây thì cô vội vã nói:
- Tao phải đi mau vào phát thuốc cho dân làng đây. Trời sắp sáng rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.