YÊU CON MA - Trang 90

như muốn làm cho Duy hưng phấn để Duy không phải hỏi thêm điều gì
nữa. Duy cũng không kiềm chế được mình và cả hai lại cuồng nhiệt ân ái
đến tận cùng cuộc giao hoan. Thế là một lần nữa quá mệt nhoài, cả hai lại
ngủ thiếp đi.

Mặt trời gần đứng bóng. Ánh nắng đã xuyên qua kẽ lá, vào chòi và chiếu
lên cả H’ Nhiêu và Duy. Đến khi nắng như muốn thiêu đốt H’ Nhiêu thì cô
mới choàng tỉnh. H’ nhiêu hốt hoảng gọi Duy:
- Ôi..Giàng ơi, chết rồi..Nắng đã đốt em rồi. Em phải đi đây!
Duy bật dậy, nói:
- Trời đã gần quá nửa ngày rồi mà em có sao đâu, cứ ở đây xem…
- Không không..em..em là ma. Ban ngày em không thể tồn tại được!
- Sao bây giờ đã gần nửa ngày rồi mà em vẫn…
Duy bỏ dở câu nói vì thấy H’ Nhiêu có vẻ yếu ớt, mệt mỏi. Nét mặt cô
đang hiện lên một cơn đau hành hạ thân xác thật sự. Duy lo lắng, nói:
- Hay em..em đúng là như thế?
- Đúng..là như vậy đó! Em không chịu được nữa…
- Thế thì tối nay mình gặp nhau ở suối nhé!
H’ Nhiêu không kịp nói thêm điều gì nữa vội vàng chạy ra khỏi chòi và
khuất bóng sau cây cổ thụ. Duy vội bước theo nhưng không còn thấy bóng
H’ Nhiêu đâu nữa. Sự việc xảy ra để lại cho Duy bao nhiêu là điều khó
hiểu. Chẳng lẽ H’ Nhiêu đúng là một con ma thật sự nhưng vì quá yêu
thương H’ Nhiêu mà Duy không chịu tin vào điều đó. H’ Nhiêu đúng là
không thể tồn tại được với cực dương. Cô có vẻ sợ hãi và lẩn tránh ánh
nắng. Mới lỡ lưu lại gần nửa ngày thì rõ là cô đã bị hành hạ đau đớn.
Nhưng điều đó phải xảy ra từ khi gà gáy sáng và bình minh chưa ló dạng
chứ. Người ta nói ma quỷ thường biến đi khi đất trời còn tối tăm kia mà.
Tâm trạng Duy lúc này thật là mâu thuẫn với bao nhiêu ý nghĩ trái ngược
nhau.

Ông bà ngoại Duy vui mừng khi thấy Duy lẩn thẩn bước vào. Duy nói dối
đôi điều cho ông bà ngoại yên tâm rồi tìm căn phòng mà ông bà ngoại vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.