Chợt ngón tay út của hắn bị nắm nhẹ , Ngô Vũ Thần ngẩn ngườii quay
lại , Du Huân Huân nằm trên giường , khóe mắt tuôn ra một dòng nước
trong veo , nàng mệt mỏi lên tiếng “Anh đừng đi…Có được không ?”
Hắn ngồi xuống giường , vuốt nhẹ mái tóc đen láy “Sao vậy ?”
“Không biết….Nước mắt đột nhiên chảy.”
Hắn thở dài , có lẽ là do giấc mơ đó , dù cho nàng đã quên mọi thứ
nhưng trong tim vẫn còn đọng lại , Ngô Vũ Thần nằm xuống , ôm lấy cơ
thể nhỏ nhắn , thanh âm trầm thấp khẽ vang “Không sao…Đã có anh ở đây
, đừng sợ…”
Du Huân Huân gục dầu vào lồng ngực ấm áp , bàn tay vòng ra sau tấm
lưng rộng “Vũ Thần !”
“Ừ !”
“Cảm ơn anh….!” Câu nói nhẹ nhàng của nàng biến mất trong khung
trung , Du Huân Huân giờ đã có thể yên giấc , đôi đồng tử đen láy sâu thẳm
cũng từ từ nhắm lại. Hắn không mong kí ức này mãi ám ảnh nàng…
***
Khi nàng tỉnh dậy trời đã sáng , nàng bước vào phòng tắm , ánh mắt
vô tình nhìn thấy tờ giấy nhỏ dán trên gương , nàng nhíu mày đưa tay cầm
lấy , đọc từng chữ “Bà xã , chuẩn bị xong rồi thì xuống phòng ăn , đồ của
em ở trong tủ , bên trái. Anh chờ em ở dưới.”
Khóe miệng Du Huân Huân chợt giương lên , nhanh chóng thay đồ.
Trong phòng ăn Ngô Vũ Thần đã chờ sẵn, nge thẫy tiếng bước chân
của nàng liền ngước mắt nhìn , âm thanh trầm thấp khẽ vang “Lại đây !”
Du Huân Huân bước đến ngồi kế hắn vui vẻ nói “Chào buổi sáng !”