YÊU LÀ THẾ - Trang 57

Xét thấy tôi và bạn học tiểu Trình đã hơn một lần trò chuyện "vui vẻ"

với nhau, tôi bị Niếp Niếp nhìn khinh bỉ suốt một tuần vì khẩu vị nặng của
mình, lần này tôi quyết giữ gìn vẻ thục nữ, im miệng không nói, toàn tâm
toàn ý biên soạn Chương trình của tôi.

Một lần rồi lại thêm một lần vận hành Chương trình, mỗi lần đều hiển

thị lỗi, tôi ở bên này đau khổ vô cùng, còn bạn học tiểu Trình lại đang trò
trò chuyện chuyện trên QQ trông rất vui vẻ. Chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi than
thở một thời gian, liếc mắt một cái thấy tôi vận hành Chương trình thất bại,
sau đó, nhìn tôi tùy ý lục lọi sách , rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm.

Thời gian kết thúc tiết học đến, tôi cuối cùng không đành lòng thiên

tài trẻ tuổi đắm chìm trong trụy lạc như thế, hỏi hắn: "Sao cậu không viết
Chương trình, cuối giờ phải nộp bài đó."

"Vì sao phải tự mình viết? Người khác viết được rồi, thi cử đứng nhất

không phải là được sao." Hắn giương mắt nhìn tôi, trả lời như điều đương
nhiên.

"Này, được không?"

"Có thể nhờ người khác làm, hà tất phải phiền đến bản thân mình làm

gì chứ?"

Tôi: "..."

Lô-gic này, sao nghe có vẻ như có chút đạo lý nhỉ?

Tôi bỏ qua học thuyết ngụy biện xằng bậy của hắn, tiếp tục lấy giọng

điệu của chị đại khuyên hắn: "Cậu không tự mình biên soạn, đến hôm thi
làm sao chứ?"

Hắn co kéo khóe miệng: "Tôi xem cô biên soạn đã nữa giờ rồi, cũng

không thấy cô đúng được một phần con của Chương trình nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.