YÊU THƯƠNG KHÔNG CẤM ĐOÁN - Trang 158

nhằn, nên suốt một thời gian tôi luôn mang bộ mặt rầu rĩ, đó
là khoảng thời gian tôi cảm thấy không thể dựa vào bất cứ
ai. Không có nơi nào dành cho tôi kể cả ở trường lẫn ở nhà,
tôi đã từng nhảy xuống hào nước Chidorigafuchi quanh
hoàng cung ở Tokyo vì chỉ muốn chết cho xong. Lần đó, tôi
đã bị cảnh sát hỏi chuyện. Có thể do tôi đã suy nghĩ và mệt
mỏi quá nhiều, nên người ngoài nhìn vào cũng nhận thấy tôi
đang có vấn đề. Người cảnh sát đó đã lắng nghe câu chuyện
của tôi, việc này hình như tôi vẫn chưa kể với gia đình. Tôi
nhớ lúc đó tôi học khoảng lớp 3 tiểu học.

Vậy nên, lần đầu khi cuốn sách này được xuất bản, tôi

đã tự nói một mình rằng: "Cách nuôi dạy con của bố đâu
thuận lợi như bố viết chứ" với thái độ không thiện chí chút
nào.

Tự bản thân tôi quyết định sẽ dự thi vào trung học

Các chuyến du lịch của gia đình anh thế nào? Anh Souki đã

phải rất khó khăn để điều chỉnh kế hoạch của mình theo lịch trình
của ông Ohmae Kenichỉ, nhưng giờ đây anh ấy lại cảm thấy vô
cùng biết ơn những trải nghiệm mà bố đã đem lại... Còn anh thì
sao?

Hiroki: Tôi cũng vậy. Khi đã lớn tôi luôn nghĩ bố đã

cho chúng tôi những kinh nghiệm thật tuyệt vời. Khi đi du
lịch với ông, tôi được thử chơi những trò chơi mà bình
thường rất khó có cơ hội trải nghiệm như lái mô tô nước Jet
Ski hay cưỡi ngựa. Lần đầu tiên tôi thử lái mô tô địa hình
(motocross) là khi tôi mới bốn tuổi thì phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.