YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 247

Lương Hòa chạy như bay với đôi giày gãy gót về khu nhà của hai vợ

chổng. Ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào tầng căn hộ của mình, chẳng có
ánh đèn nào cả.

Ngọn lửa trong lòng như bị một gáo nước lạnh dội vào, dập tan tất cả.

Lương Hòa nắm chặt tay, cúi gằm mặt đầy thất vọng. Chắc ông lão chọc cô
thôi! Có lẽ ông thấy cô tâm trạng không vui nên cố tình nói đùa. Sao lại đùa
như vậy được chứ? Bây giờ cô lại càng cảm thấy thất vọng tràn trề.

Trong lúc Lương Hòa khóc không thành tiếng lấy lại dũng khí đối mặt

với căn phòng trống không một bóng người, thì đằng sau bỗng vang lên
tiếng cười. Một tiếng cười chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng Lương
Hòa lại nghe thấy rất rõ ràng. Cô chầm chậm quay người lại, phát hiện có
người đang ngồi bên cạnh bồn hoa. Người ấy mặc bộ quân phục, chính là
tên sĩ quan đáng ghét mà vừa nãy ông lão nhắc tới!

Thấy Lương Hòa đứng ngây ra nhìn mình, đồng chí đoàn trưởng đội mũ

đứng dậy: “Về rồi đấy à?”.

Câu này không phải nên để cô hỏi anh sao? Lương Hòa vẫn đứng một

chỗ không nói không rằng, khiến Cố Hoài Ninh tưởng cô vẫn chưa hoàn
hồn lại. Anh bước lại mấy bước: “Sao vậy, ngốc luôn rồi à?”.

Anh đang định đỡ lấy túi của Lương Hòa thì bị tay cô gạt đi. Lương Hòa

ngẩng đầu nhìn anh, không chút biểu cảm: “Anh về khi nào? Sao không lên
nhà?”.

Đồng chí đoàn trưởng có chút khó hiểu trước ánh mắt dò xét của Lương

Hòa: “Về lúc bốn giờ chiều. Anh đi vội quá không mang chìa khóa nên ở
đây đợi em”, nói đoạn, anh khẽ chau mày: “Anh gọi điện cho em, sao
không nghe máy?”.

Lương Hòa nghe anh nói như vậy liền mở điện thoại xem nhật ký cuộc

gọi, không nhịn được cười. Chiều nay có hai người đàn ông không ngừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.