YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 259

Mẹ con sợ liên lụy nên đã đưa con ra nước ngoài rồi đòi ly hôn với ba con.
Ai ngờ…”.

Nụ cười nhạt sau cùng của bà Lý Uyển khiến Lương Hòa cảm thấy có

chút giễu cợt mỉa mai. Ý tứ của bà rõ như ban ngày, cay nghiệt đến nỗi cô
không thể thốt nên lời.

“Nếu không phải ba con chết đúng lúc, e rằng đã vào tù ra tội rồi, con

đâu có thể sống một cuộc sống vui vẻ vô lo vô nghĩ như bây giờ. Cái danh
'con của kẻ phạm tội' dễ gì mà rửa sạch được!”

Lương Hòa không tin nổi vào tai mình, cầm chiếc túi da mà đôi tay run

rẩy. Cô mở ra xem, bên trong không có gì nhiều, chỉ có mấy tờ giấy trắng
mỏng tang, nhưng những dòng chữ trên đó lại rõ mồn một, từng chữ, từng
chữ như những nhát dao đâm vào tim cô.

Lương Hòa trừng mắt, hít một hơi, cảm thấy thật nực cười. Khoảnh khắc

ấy, cô hét to đúng ba từ trước mặt bà Lý Uyển: “Con không tin!”.

Nhưng ba mẹ cô ra đi mấy năm rổi, có những ký ức giờ đã trở nên rất

mơ hồ.

Cô chỉ nhớ, đúng là mẹ đã đưa cô ra nước ngoài. Sau khi cô đến Anh, tài

khoản của cô đã xuất hiện một khoản tiền lớn. Lúc ấy, cô chỉ nghĩ gia đình
mình giàu có, chưa từng nghĩ tới điều gì khác, càng không nghĩ đến việc
người cha luôn nở nụ cười hiền từ, luôn yêu thương chiều chuộng cô lại có
thể là một kẻ tham ô lừa lọc.

Lúc này Lương Hòa chỉ cảm thấy căm hận sự ngu ngốc của bản thân.

Ngay cả một câu biện minh cho ba mẹ mà cô cũng không nói ra được,
chứng cứ mà bà Lý Uyển đưa ra quá xác thực. Một lúc sau, Lương Hòa mới
lên tiếng, mặc dù giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Vậy thì, mẹ nói cho con
biết chuyện này là có ý gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.