Nửa đêm trên con đường vắng, chỉ có hai người họ tản bộ bên
nhau. Yêu Tinh đã thành một kẻ say rượu như bao người bình thường khác,
khiến Eun Tak phải giục anh mau về nhà. Nhưng Yêu Tinh cứ khăng khăng
đòi đưa cô về trước. Anh đang thốt ra những lời mình chưa bao giờ nói. Eun
Tak đã uống hết sữa chuối, nhưng vẫn ngậm ống hút. Vì Yêu Tinh đang say,
nên có lẽ những lời anh nói là thật lòng. Anh đi vượt lên trước rồi đứng dựa
vào cây đèn đường.
“Mà tôi thật sự là Cô Dâu của chú sao? Tạm thời là thế phải
không?”
Eun Tak hỏi lại. Cô cần một sự khẳng định. Yêu Tinh tự cảm thấy
mình xấu xa khi cư xử như thể không biết đến sự gấp rút của cô, anh phì
cười, “Ừ” một tiếng. Bộ dạng trả lời không hề do dự của anh làm cô rất vừa
lòng. Nét mặt của Eun Tak lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
“Vậy tôi không thể gặp người đàn ông khác được nữa à?”
Đứng trước câu hỏi đó, đầu Yêu Tinh hình như bắt đầu lên cơn
đau.
“Tôi hoàn toàn không khuyến khích cô làm việc đó đâu.”
“Vậy còn ba điều ước của tôi thì sao? Làm thêm, nhà dì, bạn trai!”
“Kiếp này bạn trai sẽ không xuất hiện đâu. Cô đừng đợi nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không thích.”
Đầu óc trống rỗng khiến Yêu Tinh thốt ra những điều mình chưa
bao giờ nói. Eun Tak ngước lên nhìn anh, anh cao như thể chạm được đến
đèn đường.