YÊU TINH - Trang 365

xuống và các kệ đựng trang bị trượt tuyết ngã đổ, Eun Tak vẫn đang nhớ đến
Yêu Tinh. Rầm, rầm, tiếng gầm nặng nề tấn công Eun Tak, các ván trượt đổ
ẩm xuống đập lên đầu Eun Tak. Bị sốc vì cú đánh đó, Eun Tak ngã quỵ
xuống nền đất.

Đã qua bao lâu rồi? Eun Tak cố gắng trấn tĩnh lại. Cả người Eun

Tak đông cứng không thể nhúc nhích. Cô run lẩy bẩy, thử di chuyển cơ thể
nhưng đến một ngón tay cũng không cử động nổi. Lạnh quá. Giữa lúc tinh
thần cô càng lúc càng trở nên mơ hồ, Yêu Tinh xuất hiện. Rất nhiều kí ức
đang chất lên, tầng tầng lớp lớp. Bờ biển, cánh đồng hoa kiều mạch, con ngõ
trước hiệu sách, bến xe buýt, Yêu Tinh dưới cây lá phong đỏ ở Canada. Và
rồi trên nền tuyết phủ ở trong rừng, hình ảnh anh bày tỏ với dáng vẻ thật
buồn ấy là điều còn lại cuối cùng với Eun Tak.

“Tôi cần chú. Hãy làm đến cùng đi...”

Hơi thở trắng xóa tan dần. Anh đã bảo giá mà em tiếp tục cần tôi,

giá mà em bảo tôi hãy làm đến mức đó, giá mà xuất hiện một cái cớ được
cho phép. Không có giây phút nào cô không cần có anh. Đến mức không có
anh, cô cũng không biết làm thế nào sống được đến sinh nhật mười chín
tuổi. Chuyện Eun Tak cần anh, nếu đối với anh là chuyện tốt, Eun Tak có thể
cần anh cả cuộc đời này. Chỉ cần cho cô được sống. Đôi mắt Eun Tak từ từ
nhắm lại. Lạnh quá.

“Tôi yêu chú.”

Phựt, cảm giác như thể cái gì đó bị đứt đoạn, đồng thời dấu ấn

phía sau cổ cô phát hiện ta một luồng ánh sáng mạnh.

Tiếng nói “Tôi yêu chú” của Eun Tak đã chạm đến Yêu Tinh.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.