YÊU VẬT - Trang 163

Biết rõ rành rành William vô tội, mà tôi…

“Hừ… Đáng ghét…” Tôi cầm hoa hồng, gục đầu xuống, đè nén, khẽ nói,
“Đáng ghét nhất.”

William lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

Mấy móng vuốt của tôi xé nát hoa hồng, ném lại lên người anh ta, đau đớn
mắng: “Ngu ngốc! Ngày ra tù có gì hay mà chúc mừng? Chúc mừng sinh
nhật chỉ là trò bịp bợm của con người, tôi không cần! Hơn nữa… Hơn nữa
không biết còn chưa tính, rõ ràng Hồng Vũ đã nói cho anh biết tôi mẫn cảm
với phấn hoa, còn đưa hoa đến làm quà? ! Thế này mà coi là thích? Mà coi
là quà à? Căn bản chính là hành vi không có đầu óc! Chỉ số thông minh
thấp cũng phải có mức độ chứ? !”

William yên lặng nhặt bó hoa nát vụn lên, ném vào thùng rác, lại xin lỗi:
“Thực sự xin lỗi.”

Tôi tức giận đẩy anh ta ra, lao ra cửa phòng, muốn trốn khỏi nhà.

Dưới tầng, treo rất nhiều dải băng đẹp, trên bàn cơm có miếng cá cali ghép
cái bánh sinh nhật nhỏ, bên trên cắm mấy cây nến nhỏ, bên cạnh bày lẵng
hoa bằng lụa, phía trên có thiệp, viết “Dạ Đồng sinh nhật vui vẻ” . Vẹt đội
mũ màu rữc rỡ, cầm pháo trong tay, hình như bị sự tức giận của tôi dọa cho
ngây người, sững sờ nhìn tôi.

Tôi cũng ngẩn cả người.

“Cái đó…” William đuổi theo, lắp bắp giải thích, “Chu Tư Tư nói sinh nhật
ăn bánh ngọt, nhận quà là kỉ niệm vui vẻ nhất của mỗi người, tốt nhất là
nên làm đối phương bất ngờ, cho nên tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu. Đi làm
là vì quà không thể lấy tiền của cô mua tặng cho cô, nhưng tôi thật sự quá
ngu ngốc, tất cả tiền lương phải dùng để bồi thường mất rồi, con gái thích
kim cương vàng bạc túi xách hàng hiệu tôi không mua được, chỉ mua được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.