hạ xuống đất thì thấy chị ấy đang dịu dàng xoa đầu William, dùng giọng
điệu thương tiếc buồn nôn hỏi: “Chị đi mấy tháng, Dạ Đồng có bắt nạt hoặc
để em bị đói không? Có giúp em học tập yêu pháp không? Hay không
ngừng bắt em làm việc? Đừng sợ, cứ việc tố cáo đi, sư tỷ làm chỗ dựa cho
em.”
William lén liếc nhìn tôi một cái, tôi bình tĩnh vươn đệm thịt bên phải ra,
xòe ra móng vuốt sắc bén. William lập tức lắc đầu, lắp bắp nói: “Dạ Đồng
tốt lắm, đối với em vô cùng tốt.”
Câu này thật rất xuôi tai, tôi vừa lòng gật gật đầu.
Hồng Vũ bắt đầu kiểm tra quá trình học tập của William trong khoảng thời
gian này. May mà anh ta có tiềm chất, đầu óc thông minh lại chăm chỉ, bình
thường luôn gọi điện thoại cho Lam Lăng để học tập kinh nghiệm, cho dù
tôi dạy có hơi lộn xộn cũng không sao, giờ anh ta đã có thể viết chữ Hán
một cách bình thường, không tính đến chuyện thường xuyên viết “Cái gì”
thành “Thần mã” (từ mạng) , viết “A di đà Phật” thành “Con tôm đậu hủ” ,
thì coi như OK. Dưới sự bao che của anh ta, Hồng Vũ nhìn tôi một lúc lâu,
cuối cùng cũng không truy cứu đến cùng.
Tôi thở phào một hơi, xúc động cưỡng bức William làm nội gian, tiếp tục
cướp việc làm ăn của chị ấy.
Không ngờ, tinh thần Hồng Vũ dường như không tốt lắm, càng lười hơn
bình thường, suốt ngày nằm bẹp trên giường. Ngoại trừ dặn William đọc
nhiều sách, học thêm ngữ pháp, đừng nói công tác, ngay cả ăn cơm chị ấy
cũng không muốn động.
Tôi mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
William vâng lời cố gắng học tập, mỗi ngày ôm IPAD đọc tiểu thuyết, còn
vào một trang web đọc online gì đó. Anh ta nói ở đó ngàn ngập các loại
tiểu thuyết kỳ lạ, từ ngoài không gian đến thế giới khác, từ thú nhân đến ma