0852 - Trang 292

Bà ta đứng lên tiếp nhận điện thoại, hỏi: “Quỳnh Quỳnh, có chuyện gì?”

Lục Cường cúi đàu, con ngươi co lại, nhanh chóng liếc mắt về phía bà ta.

Quả gia vô tri vô giác: “... Bác đang ở nhà... Cái gì? Cháu tới đây sao...”

Bà ta bước vào phòng ngủ, giọng nói mơ hò: “Sao, ờ trên tủ đàu giường,
muốn dùng ngay? Nếu không để bác cầm qua... Được, được.”

Không cách nửa phút, quản gia đi ra, mỉm cười: “Quỳnh Quỳnh đang

trên đường tới đây. Haiz, con bé luôn luôn bận

rộn...”

Lục Cường chống khuỷu tay trên đùi, cầm điện thoại xoay xoay, hỏi: “Là

Ngô Quỳnh sao?”

Quản gia giật mình, phản ứng một ỉát: “Cậu nói Quỳnh Quỳnh?... A, đó

lầ họ tên thật của con bé, cậu cũng biết sao?"

Lục Cường không nói gì, lạỉ xoay xoay đi động, quản gia cảm thấy kỳ

quái, hỏi: “Chàng trai trẻ?”

Lục Cường hoàng hòn, cầm điếu thuốc ngậm vào miệng, sờ lên sờ xuống

cũng không tìm thấy bật ỉửa.

Quản gia thao thao bất tuyệt nói chuyện khác, anh không kiên nhẫn

nghe, ngồi một lát, đứng lên: “Phải đi rồi.”

Bà ta không kịp phản ứng: “ôi chao! Tiểu tử, cậu không đợi bà chủ về

sao?”

Lục Cường cúi đầu thay giày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.