Lục Cường theo cửa sổ sờ soạng cửa sắt, bớt chút thời gian liếc nhìn Lô
Nhân, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
Lô Nhân run rẩy muốn bỏ đi, lại cố gắng nói: “Anh làm gì thế, em muốn
đi ngủ.”
Lục Cường siết chặt cánh tay Lô Nhân: “Ánh mắt của em không phải là
đang mong chờ sao?”
“…..” Câu nói của Lục Cường khiến cho Lô Nhân quẫn bách, muốn nỗ
lực chứng minh nhưng không chứng minh được gì, cô lắc lắc thân thể như
muốn chạy trốn.
“Thành thật một chút.” Lục Cường cười nhẹ, cúi đầu tùy tiện hôn lên
môi cô, vừa hôn vừa dùng tay cạy khóa cửa.
Gian nhà này rất nhỏ, phía trong có một phòng bếp, bên cạnh là bếp lò và
than củi.
Chỉ có một gian nhà chính, Lục Cường nắm tay cô đi vào.
Lô Nhân để ý câu nói mới vừa rồi, kỳ quái nhìn xuống cổ tay, hơi giương
mắt, liền dừng một chút.
Đồ đạc trong căn phòng này rất ít, chỉ có bàn làm việc và chiếc ghế cùng
với tủ quần áo, đối diện là giường sưởi, trên tường còn dán mấy tấm áp
phích đã phai màu.
Tuy rằng đã lâu không có người ở nhưng trong phòng lại tương đối sạch
sẽ.
Tay cô bị anh nắm chặt, Lô Nhân ngẩng đầu, hỏi: “Đây là phòng anh?”
Gương mặt Lục Cường biến sắc, cách một lát, ừ một tiếng.