"Cô gái kia trông rất trẻ đẹp, tìm ở đâu đó?"
Vừa rồi cửa sổ xe mở, anh ta nhìn thấy rõ mặt Lô Nhân.
Con ngươi của Lục Cường hơi co: "Có việc gì?"
"Không chào đón sao?" Trần Thắng cười nhạo: "Tao theo lệnh của ông
chủ Khưu đến đây."
Lục Cường không trả lời, Trần Thắng cũng đi lại: "Ông chủ Khưu không
tiện đến gặp mày, chuyện gì phát sinh tao nghĩ mày là người rõ nhất.
Không vòng vo nữa, di động đâu? Đưa đây."
Lục Cường: "Chuyện gì?"
Trần Thắng liếc mắt nhìn Lục Cường, hai người bọn họ cùng đi theo
Khưu Thế Tổ nhưng ông lại trọng dụng Lục Cường hơn. Khưu Thế Tổ luôn
luôn đắn đo địa vị của anh ta, từ lần trước anh ta đánh lén Lục Cường, ông
ta lại dám ra lệnh cho anh ta quỳ gối.
"Đừng giả vờ, tao muốn điện thoại của mày."
Di động của Lục Cường có cài chế độ tự động ghi âm, đêm đó Ngô
QUỳnh gọi điện thoại cho anh toàn bộ quá trình đều ghi âm lại, tuy rằng
không có nội dung gì quan trọng nhưng điều này có thể chứng minh Ngô
QUỳnh cầm điện thoại của Khưu Chấn gọi tới. Tính đến thời điểm này đây
là điều bất lợi cho Khưu Chấn. Khưu Thế Tổ đương nhiên biết Lục Cường
sẽ không đối chọi với mình, có điều ông ta vẫn muốn tiêu diệt hết tất cả
chứng cớ, cam đoan Khưu Chấn an toàn.
Lục Cường nói: "Mấy ngày hôm trước đánh rơi vào nước, ném rồi."
Trần Thắng giận dữ: "Mẹ nó, đừng giở trò."
Lục Cường bình tĩnh liếc anh ta, nhàn nhạt nói: "Ném rồi."