giầy của cô đang bước trên mặt đất. Lô Nhân không khỏi nhón chân, vô
cùng hối hận vì hôm nay mang giày cao gót.
Ba người tiến vào cánh cửa sắt. Căn phòng rất lớn, chỉ có một cánh cửa
sổ ở phía trên cùng của bức tường, thô thép dày đặc. Căn phòng tối mờ, hai
ngọn đèn chân không rọi vào bức tường trắng bệch, hơi thở nặng nề khó
thở.
Hai phụ tá bình thường hoạt bát nói nhiều, lúc này không buồn hé răng
đứng sau lưng cô vẫn không nhúc nhích.
Lô Nhân tự khuyên nhủ mình bình thản, cô hướng về phía sau nở nụ
cười an ủi: “Tay chân lanh lẹ một chút, mặc kệ chuyện khác, đo xong
chúng ta liền đi.”
Hai phụ tá gật đầu đồng ý, chuẩn bị công cụ.
Mười lăm phút sau, cửa sắt bị đẩy ra, một vài tiếng động sột soạt vang
lên, đầu tiên là có hai gã cảnh ngục bước vào. Bọn họ mặt bộ đồng phục
màu xanh, đai lưng buộc bên hông, mặt trên là một số trang bị, trong tay
còn có dùi cui thật dày.
Theo sau bọn họ là một đám đàn ông, kề sát bức tường.
Lô Nhân nhìn lướt sơ qua, những người đó toàn mặc áo đen và quần thể
thao, cao thấp mập ốm đều có đủ.
Cô đứng tại chỗ, một hồi lâu mới động chân.
Cảnh ngục nói: “Đây là những người được lựa chọn dựa theo tiêu chuẩn
thể trọng sàng lọc để may đo quần áo, nam nữ ở riêng, lát nữa cô theo tôi
qua trại giam nữ.”
Lô Nhân cầm lấy thước đo: “Dạ.”