1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 319

Kỷ Ức không lên tiếng, anh cũng không dám cử động,

Mãi một lát sau cô mới mở lời, nghẹn ngào nói: “Em chưa đăng ký, em

không học Tiểu ngữ được rồi… Phải làm sao bây giờ?” Nước mắt bất giác
ứa ra, cô vẫn ôm một chút hy vọng, đứng trước mặt anh, thì thầm hỏi, “Hay
là chúng ta đến trường ngoại ngữ Bắc Kinh xem sao, trường đó đăng ký vào
hôm nào anh có biết không… Em không tìm hiểu…”

Cô không muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy anh thì lại khóc.

Cô có thể không khóc trước mặt bao nhiêu người, không khóc trước mặt

người nhà, nhưng chỉ cần trông thấy Quý Thành Dương là cứ như tuyến lệ
của cô bị hỏng rồi, tất cả nước mắt lập tức ứa ra. Cuối cùng cô cũng hiểu ra
rằng, con người vốn là như vậy, chỉ yếu đuối nhất khi đứng trước người đối
xử tốt với mình.

Ở đây rất vắng người, nhưng những người qua lại thấy một cô bé đang

khóc với một người đàn ông thì không khỏi liếc nhìn.

Quý Thành Dương cảm thấy trái tim mình như có một ngọn lửa không

thể nói rõ thành lời, cũng không cách nào tiêu tan được: “Em ở đây đợi anh,
tuyệt đối không được cử động.” Anh nhất định phải đưa cô rời khỏi đây
ngay lập tức, nhưng anh lại không dám rời đi.

“Vâng.” Cô đồng ý, “Em đợi anh.”

Đúng lúc đó có một chiếc xe taxi từ trong sân trường đi ra, đó là một

chiếc taxi trống. Quý Thành Dương chưa kịp suy nghĩ đã vẫy chiếc taxi đó
dừng lại và đưa Kỷ Ức lên xe. Anh chẳng quan tâm đến việc đi lấy xe nữa,
cứ đỗ ở đấy đã, bây giờ anh phải đưa cô về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.