1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 345

“Thế thì anh mau ngủ đi.” Giọng nói của Kỷ Ức càng khẽ khàng hơn,

“Đằng nào nãy giờ em cũng phải căng thẳng sợ bị dì giúp việc nghe thấy.”
Cô chu đáo nói ra lý do mình cũng muốn dập máy để anh có thể yên tâm
chấm dứt cuộc điện thoại.

Anh thuận nước đẩy thuyền, chúc cô ngủ ngon.

Sau khi đặt ống nghe xuống, cảm xúc của Quý Thành Dương cũng dần

dần ổn định.

Anh bắt đầu nhớ lại đoạn phỏng vấn lúc ban ngày, cô bé khoảng bốn,

năm tuổi ấy nói với anh rằng, cô bé bị thương là vì muốn đến nhặt những
thứ mà máy bay thả xuống. Lúc ấy anh thấy rất lạ, anh hỏi vì sao cô bé lại
muốn đi nhặt những thứ máy bay ném xuống một cách tùy tiện như thế, cô
bé liền trả lời ngây thơ rằng: “Trước kia thường có máy bay thả đồ ăn
xuống.”

Quý Thành Dương chợt hiểu ra.

Trước kia, thỉnh thoảng một vài nước phương Tây sẽ thả thực phẩm và

đồ dùng xuống.

Nhưng bây giờ, sau khi cuộc chiến này đã bắt đầu, những thứ ném xuống

chỉ có bom mìn. Còn những người dân nghèo kia vẫn ôm hy vọng, cứ ngỡ
rằng những thứ vũ khí chết người ấy chính là những bao thực phẩm cứu
trợ…

Anh sắp về nước rồi.

Nhiều nhất là khoảng một tháng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.