1 CM ÁNH DƯƠNG - Trang 348

Bạn đồng nghiệp nhìn về phía này đầy hiếu kỳ, nhìn cô gái bị Quý Thành

Dương che khuất, rồi bỗng bật cười: “Được lắm, tiểu biệt thắng tân hôn,
cậu cứ tiếp tục đi, tớ về trước nhé!”

Người đó kéo hành lý đi khỏi.

Kỷ Ức bị câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” ấy làm cho càng thêm ngượng

ngùng.

Cô siết chặt điện thoại trong tay, đứng yên tại chỗ nhìn anh quay đầu lại,

thấy anh nguyên vẹn trước mặt mình. Kỷ Ức nhìn Quý Thành Dương, chợt
cảm thấy Quý Thành Dương cứ như mặt trời chói chang giữa mùa hè khiến
cô không dám nhìn thẳng, khiến những người, những tạp âm đằng sau lưng
bỗng chốc trở nên thật mờ nhạt, chỉ làm nền cho anh.

Quý Thành Dương đặt hành lý của mình sang bên cạnh, mỉm cười, thẳng

thắn mà trực tiếp dang rộng cánh tay về phía cô, Kỷ Ức cũng không còn do
dự mà rảo bước tới lao vào lòng anh. Cô vùi mặt vào chiếc áo khoác màu
đen đầy bụi bặm do đi đường dài, vùi thật sâu vào ngực anh và ôm lấy hông
anh.

Cô rất nhanh chóng bị anh ôm trọn vào vòng tay vững chãi của mình:

“Anh vừa ra khỏi cửa là đã nhìn thấy em rồi. Tây Tây, hôm nay em rất xinh
đẹp.”

Đây là… lần đầu tiên, anh khen cô.

Khi anh kéo hành lý đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một cô bé mặc chiếc

váy dài màu xanh đen đang cúi đầu sốt ruột gọi điện thoại. Cả một mảng
màu xanh đậm nhẹ nhàng tung bay trong gió theo bước chân cô, khiến anh
không thể nào rời mắt đi được. Dáng người mà Quý Thành Dương vẫn hằng
mong nhớ đó chính là lý do thật sự khiến anh có thể bình an thiếp ngủ trong
biết bao đêm bom đạn tung trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.