CUỘC CHIẾN TRANH TÀU NGẦM KHÔNG GIỚI
HẠN
Con Át Chủ Bài Cuối Cùng Của Đức
“Cuộc chiến tranh tàu ngầm không giới hạn”
của Đức là hình thức chiến đấu bằng tàu
ngầm được Bộ Hải quân Đức công bố vào
tháng 2-1917, cho phép tàu ngầm của Đức có
thể tuỳ ý đánh chìm bất cứ tầu buôn nào
hướng về hải phận Anh mà không cần phát
tín hiệu cảnh báo.
Năm 1914, sau khi Thế chiến thứ nhất nổ ra, Đức bắt đầu thực hiện chiến
tranh tàu ngầm đối với các nước Hiệp ước, tấn công vào các tàu buôn và
chiến hạm của Anh. Sau này, Mỹ và các nước trung lập phản đối kịch liệt,
Đức buộc phải thực hiện “chiến tranh tàu ngầm có giới hạn”. Đến thời kỳ
cuối của Thế chiến thứ nhất, trong các chiến dịch đổ bộ tại Verdun, Đức đã
bị tốn thất nặng nề, sự phong tỏa trên biển của người Anh lại càng làm cho
tình hình kinh tế trong nước Đức khủng hoảng. Giới cầm quyền cấp cao của
Đức cho rằng, tất cả vũ khí đều đã tận dụng triệt để, chỉ còn một thứ ngoại
lệ, đó chính là tàu ngầm. Nếu bỏ giới hạn về tàu ngầm thì có thể tấn công
triệt để vào hạm đội Anh, buộc Anh đầu hàng. Tổng tham mưu trưởng của
Đức nói: “Tàu ngầm là con át chủ bài cuối cùng”.
Ngày 4-2-1917, Bộ Hải quân Đức chính thức công bố thực hiện “chiến
tranh tàu ngầm không giới hạn”. Đây là một kiểu chiến đấu bằng tàu ngầm,
ở đó quân Đức có thể tùy ý đánh chìm bất cứ tàu buôn nào hướng về hải
phận nước Anh mà không cần phát cảnh báo, mục tiêu là để phong tỏa Anh.
Bước đầu tiên Đức thực hiện phương án này là để tàu ngầm của mình tiến
vào eo biển Anh đang bố trí ngư lôi dày đặc. Thủy lôi của người Anh chất
lượng không cao, hành động mạo hiểm này của người Đức đã thành công.
Tàu ngầm của Đức ẩn mình dưới đáy biển bắt đầu tấn công tất cả các tàu