Nguyên văn: “Thiên địa chi du du”, trích từ câu “Niệm thiên địa chi du du”
trong bài Đăng U Châu đài ca (Bài ca lúc lên đài U Châu) của tác giả Trần
Tử Ngang (thời Đường).
Nguyên văn: “Lậu đoạn nhân sơ tĩnh”. Trích câu thứ hai trong Bài từ theo
điệu Bốc toán tử của tác giả: Tô Thức (thời Tống).
Trong tiếng Trung, “trình” và “thành” đồng âm, đều đọc là “chéng”.
Lăng Châu: địa danh cổ thuộc tỉnh Tứ Xuyên, phía Tây Nam Trung Quốc.
Cúng tuần, còn gọi là tuần thất, tiến hành bảy ngày một lần và lập lại bảy
lần. Đêm cúng tuần đầu tiên là đầu thất, đêm cúng tuần cuối (49 ngày) là
chung thất, đây là đêm cúng tuần đầu tiên.
Nguyên văn: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng. Tiện thắng khước
nhân gian vô số.” Trích hai câu trong Bài từ theo điệu Thước kiều tiên của
tác giả Tần Quán (thời Tống). Đại ý: Khổ đầu gồm năm câu của bài từ này
đều có ý ám chỉ tới câu chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ. Ý của hai câu này là
làm tiên dù một năm chỉ gặp nhau được một lần thì niềm hạnh phúc vẫn
hơn hẳn làm người trần ngày ngày ở bên nhau. Lý Thành Nhiên nói như
vậy để nhắc tới tình cảnh của hắn và Tang Thanh, muốn ở bên nhau mà
không muốn chịu khổ.
Đi và chạy, trong tiếng Trung đều dùng chữ: “
走” (zou).
Hoa sơn chi: còn gọi là hoa dành dành, thường nở vào mùa hè, có sáu cánh
uốn cong màu trắng, mùi rất thơm, trông khá giống hoa trà.
Nguyên văn: “Xuân thảo mộ hề thu phong kinh, thu phong bãi hề xuân thảo
sinh, khỉ la tất hề trì quán tẫn, cầm sắt diệt hề khâu lũng bình. tự cổ giai
hữu tử, mạc bất ẩm hận nhi thôn thanh...” Trích từ bài Phú hận (Bài phú về
nỗi oán hận) của tác giả Giang Yêm (Lương - Nam Bắc triều).
Mộng tiêu lộc: sách Liệt tử chép nước Trịnh có người thợ săn bắt được một
con hươu, đem giấu vào bụi chuối, sau không nhớ là giấu chỗ nào, than thở
tiếc nuối, ngỡ mình nằm mơ. Có kẻ nghe được bèn đi kiếm, tìm thấy hươu
mang về, vợ vẫn không tin, cho là đang nằm mộng. Đại ý ám chỉ tình cảnh
mộng và thực lẫn lộn, khó phân biệt.
Nguyên văn: “Thanh mục đổ nhân thiểu. Vấn lộ bạch vân đầu.” Trích từ
một bài thơ tương truyền của hòa thượng Bố Đại thời Tống. Ý của hai câu