12 MẢNH GHÉP GIÁ TRỊ CHO CON - Trang 38

Một hôm, Isabel nói dối một chút. Cô bé không được
phép đem thức ăn trong bữa tối của mình cho chú chó
nhỏ Barker, nhưng cô bé đã làm như vậy, và khi mẹ cô bé
đi vào, thấy đĩa của cô bé sạch trơn, Isabel đã bảo với mẹ
là đã ăn hết đồ ăn. (Đó là nói dối một chút, đúng
không?) Thức ăn bữa tối đó của cô bé là thịt gà và chú
chó Barker đã bị hóc xương. Chú chó tội nghiệp bắt
đầu thở phì phì và ậm ọe tỏ vẻ rất khó chịu.

“Con có biết Barker bị làm sao không?”, mẹ cô bé hỏi.
“Không ạ”, Isabel trả lời. (Lại là một lời nói dối, đúng
không? Nhưng Isabel buộc phải nói thế để mẹ không
biết cô bé đã nói dối ngay từ đầu.) Mẹ nhìn vào mõm
Barker nhưng không thấy gì. “Barker có ăn gì không,
Isabel?”

“Con không biết đâu mẹ” (Lại là một lời nói dối khác,
đúng không? Nhưng cô bé không muốn mẹ biết về hai
lời nói dối lúc trước.)

Barker khó chịu hơn và mẹ đã đưa Barker đến bác sĩ thú
y. Isabel cũng đi cùng. “Chú chó bị làm sao thế?”, bác sĩ
hỏi. “Chúng cháu không biết ạ”, Isabel trả lời. (Lại là
một lời nói dối khác, đúng chưa? Nhưng nếu Isabel nói
thật, mẹ và bác sĩ sẽ biết lúc trước cô bé đã nói dối.)
Ông bác sĩ thú y nói: “Nếu là xương, chúng tôi có thể
dùng dụng cụ để gắp nó ra. Nhưng nếu là thủy tinh, có
thể chúng tôi sẽ phải phẫu thuật”.

Isabel quyết định đã đến lúc phải nói thật. Cô bé lên
tiếng “Đó là một cái xương ạ, cháu biết Barker đã ăn
xương, vì cháu đã không ăn hết bữa tối của mình và
cháu đã cho Barker ăn, và… và… cháu sẽ không nói dối
nữa, vì nếu nói dối một lần, sẽ phải nói thêm nhiều
lần nữa”. Isabel bắt đầu khóc, nhưng được mẹ vỗ về,
cô bé đã quyết định sau này sẽ chỉ nói sự thật.

́

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.