120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 145

Mỗi buổi sáng sớm, bà đều tới để đưa đồ ăn, vứt xuống đó một chai nước

và một cái bánh bao. Thi thoảng gói chỗ thức ăn con gái ăn thừa lại rồi đem
tới cho Thôi Chí Minh đang đói khát. Khi trời lạnh, bà mang tới cho chồng
một cái chiếu, một cái thảm và cả áo khoác.

Mấy ngày Tết năm đó, Ma Hồng Mai đưa con gái về quê cũ, mua một

miếng đất mộ ở cạnh hồ Lưu Hoa, trên bia mộ khắc tên Thôi Chí Minh,
chôn quần áo của ông ta xuống dưới đất sâu.

Năm thứ hai, Thôi Chí Minh sợ rằng vợ sẽ nhốt mình ở trên nóc nhà này

cả đời, mỗi ngày viết lên tường một chữ “Chính” để tránh quên mất thời
gian. Bởi vì cho dù kêu gào thế nào cũng vô dụng, cho nên ông không lớn
tiếng nguyền rủa Ma Hồng Mai, càng không tự cào đến mức máu chảy đầy
tay nữa mà mỗi ngày chỉ ngồi ngây ra nhìn bức tường, quả thật giống như
Đạt Ma sư tổ diện bích mười năm.

Năm thứ ba, khai xuân, ông ta van xin vợ cho mình một ít đất trồng và

hạt mầm cây thạch lựu. Ma Hồng Mai đáp ứng yêu cầu của ông ta, nhà tù
từ đó biến thành vườn hoa. Khi thạch lựu đâm chồi, ông ta bắt đầu chế tạo
bẫy bắt chim, thậm chí còn bắt được mấy con chuộc đáng ghét, tự mình
đánh lửa nướng lên rồi ăn sạch. Thôi Chí Minh bắt đầu quen với căn nhà
mới này, ít nhất nó cũng an toàn và yên tĩnh, sẽ không có mấy kẻ cho vay
nặng lãi tới tìm ông ta, càng không có rượu, thuốc lá, những âm thanh ồn
ào của những quân mạt chược và đám đàn bà bát nháo.

Năm thứ tư, năm thứ năm, năm thứ sáu… Thôi Chí Minh không nhắc

đến chuyện thả ông ta ra ngoài nữa, thỉnh cầu duy nhất là cho ông ta được
nhìn thấy con gái một lần, nhưng Ma Hồng Mai đã từ chối ông ta một cách
vô tình, mặc dù lúc ấy Thôi Thiện vừa thi đỗ đại học.

Từng mùa đông lạnh lẽo và mùa hè nóng nực qua đi, khi những chữ

“Chính” trên tường đã lên tới hàng trăm hàng nghìn, bị nước mưa xối vào
tới mức khó lòng phân biệt nổi, ông ta lúc này đã không thể nào nhớ rõ nổi
mình đã bị nhốt bao nhiêu năm rồi nữa. Thôi Chí Minh chỉ có thể nhìn
bóng tóc mình trong những vũng nước sau cơn mưa, nhìn thấy mình râu và
tóc mình dần dần bạc trắng, từ một người đàn ông trung niên rắn rỏi mê
người, biến thành một ông già còng lưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.