120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 152

CHƯƠNG

25

N

gày thứ 120.

Thôi Thiện tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, đắp chiếc chăn lông ngỗng dày

bịch, một ý niệm thảng thốt lướt qua trong đầu, cái này có phải được làm từ
lông thiên nga không?

Bầu trời trên nóc nhà màu xám xịt, lá thạch lựu khô héo được phủ một

lớp tuyết trắng - Tuyết đang tan.

Tuyết tan mang đi toàn bộ những hơi ấm mình có thể mang đi, bao gồm

cả chút hơi ấm cuối cùng trong huyết quản. Chăn cơ hồ như cũng bị tuyết
làm cho ướt đẫm, da thịt và các khớp xương sắp đông cứng, cái lạnh thấm
vào tận xương tuỷ. Cô ta nhanh chóng mặc áo lên và áo khoác lông, giẫm
lên đôi dép nhung.

Nếu như tối nay vẫn ngủ ở đây, thì chắc chắn sẽ chết cóng.
Một giây sau, cô ta mới nhìn thấy một người nữa đang nằm ở góc tường,

tin rằng mình bị chết cóng mới đúng là may mắn.

Mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám, dáng người cao to, hơn 30 tuổi,

làn da trắng bệch dưới lớp tuyết đang tan, tóc cũng bị đóng băng, chỉ có hơi
ấm đang phả ra từ mũi là có thể chứng minh được hắn không phải là một
thi thể.

Thôi Thiện biết gương mặt này.
Vào ngày thứ 120 - Cô ta vẫn nhớ khắc con số ấy lên tường.
"Lâm Tử Tuý!"
Trên trán của người đàn ông đó có một vết thương mới, trên mặt đất có

vết máu đọng lại, ngã từ trên tường xuống sao? Hay là bị vứt xuống, giống
với cách mà Thôi Thiện bị đưa tới đây? Nên làm gì bây giờ? Cứ nhìn hắn
như vậy, để mặc hắn nằm hôn mê rồi từ từ chết cóng?

Cô ta muốn biết - Mình đã bị đưa tới đây như thế nào? Sương trên môi

Lâm Tử Tuý đang tan dần, Thôi Thiện ôm lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.