120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 188

- Đại khái là ông ta đã phát giác ra vấn đề gì đó, cứ gặp mình là tái mét

mặt, vội vàng tặng chiếc xe này để vỗ về mình, để tránh mình tính sổ với
con khốn kia.

- Cậu hạnh phúc thật đấy, chồng mình keo kiệt chết đi được, gần nửa

năm rồi chẳng mua túi cho mình.

- Tiểu Tuyết à, cậu phải cẩn thận, liệu có phải ông ta có bồ nhí bên ngoài

rồi không?

- Đàn ông đều là động vật thân dưới mà, bản tính khó dời, chẳng phải

sao?

Chương Tiểu Tuyết nói đến chỗ bực trong lòng, bẻ gãy luôn cây bút chì

chọn đồ ăn. Mai Lan nhớ lại lúc ở cùng phòng thời đại học, Tiểu Tuyết là
người lắm chuyện phong lưu nhất, buổi sáng đi xem phim với các anh khoa
Toán, buổi tối lại lôi các anh cơ bắp ở khoa Thể dục đi ra ngoài, cứ cách vài
ngày lại ngồi lên xe của một thầy giáo nào đó ra resort ở ngoại ô nghỉ
dưỡng.

Bọn họ lại rơi vào trầm lặng, chỉ ngồi nhìn nhau, như trong tang lễ.
Mai Lan đi tới trước cây đàn piano, hỏi soái ca đang đánh đàn có biết

bản “Hồ thiên nga” hay không. Nam sinh của học viện âm nhạc khẽ mỉm
cười, cứ tưởng là lại câu được một chị nhà giàu, đầu ngón tay bắt đầu vang
lên âm luật của Tchaikovsky.

Khi cô ta trở về chỗ ngồi, Toàn Man Như khó hiểu hỏi:
- Vì sao lại chọn bài này?
- Bài hát lúc còn sống Trình Lệ Quân thích nhất.
- Không phải chứ, sao mình không biết nhỉ?
- +1.
Chương Tiểu Tuyết lại cứ nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ đang đánh

đàn kia, cảm thấy anh ta có vài phần giống Lý Vận Địch.

- Chỉ có mình biết - Trong lễ tưởng niệm của Trình Lệ Quân, nhất định

phải bật bản nhạc “Hồ thiên nga” để làm nhạc nền.

- Được rồi. - Toàn Man Như như chợt nhớ ra điều gì - Đúng rồi, cái tên

sĩ quan cảnh sát tên Diệp Tiêu đó có tới tìm các cậu nữa không?

- Ghét chết đi được, vài ngày trước lại tới quấy rầy mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.