120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 232

Cuối cùng, Thôi Thiện đã hiểu ra chân tướng.
Cảm ơn anh, X thân yêu.
Nhoài người lên lan can hướng phía bắc của sân thượng, nhìn xuống

giếng sâu bên dưới - 120 ngày vừa cô ta, cô ta cẩn thận sắp xếp khu vườn
này, Lâm Tử Túy vẫn cứ nằm dưới gốc cây thạch lựu khô ngưỡng vọng lên
trời, khuôn mặt và cơ thể khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Còn cả người phụ nữ tên Mai Lan kia nữa.
Cô ta đang cuộn trong chiếc chăn lông ngỗng Thôi Thiện để lại, nghe

thấy bên trên có tiếng động, mới phát hiện có một khuôn mặt đang thò ra
trên đỉnh bức tường.

Mai Lan hoảng sợ nhìn cô, Thôi Thiện không hề trốn tránh, cố ý để đối

phương nhìn rõ mình - Cô ta còn lo rằng mấy tháng nay mình gầy đi, liệu
có khiến người ta không nhận ra nổi?

- Thôi - Thiện.
Thiếu phụ xinh đẹp kia trước tiên trừng mắt với cô một cái, sau đó lại

bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp vô cùng.

- Chào buổi chiều.
Thôi Thiện trả lời lạnh lùng một cách dị thường, giống như lúc gặp bạn

bè ở trong một buổi party nào đó, hoàn toàn không mơ ước cao vời rằng có
thể lấy lại được mặt vòng thiên nga mình hằng yêu thích kia.

- Cứu tôi ra… Xin cô đấy…
Mặc kệ Mai Lan tuôn ra một tràng cầu xin, Thôi Thiện lắc đầu nói:
- Chính các người đã nhốt tôi vào đây.
- Cô nói cái gì? Cô… Cô hiểu lầm rồi… Không phải như vậy… Tôi

không biết…

- Không, cô biết, nếu không thì, cô sẽ không vào đây.
- Oh…
Mai Lan hoảng loạn vò đầu bứt tóc mình, nhanh chóng bịa ra một câu

chuyện giả dối:

- Đúng rồi, cô nói đến Người Câm sao? Tôi nghĩ, chắc chắn là do hắn ta

làm đúng không?

- Hội những người vợ cả tuyệt vọng - Tôi đã nghe thấy hết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.