120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 27

để thu hút sự chú ý của anh ta.

Cuối cùng, đối phương run rẩy cúi đầu xuống. Anh ta nhìn thấy Thôi

Thiện.

Không sai, ánh mắt đã nói lên tất cả, vị đại thúc thần bí để lộ ra ánh mắt

kinh ngạc dị thường, thò tay ra chỉ chỉ vào cô.

- Cứu tôi với! Mau lên!
Khi Thôi Thiện tưởng rằng mình sắp được cứu thì đôi chân của người

đàn ông kia đã bại liệt, từ trên bức tường phía nam cao vợi rơi xuống, tiếp
tục ngã thẳng lên nền xi măng của vườn treo.

Sao lại tự mình xuống đây chứ? Muốn sàm sỡ nữ nhân cũng đừng nôn

nóng như vậy chứ!

Thôi Thiện muốn kéo anh ta dậy, hai mắt của đại thúc đó nhìn chằm

chằm vào cô, toàn thân co rúm lại, sùi đầy bọt mép, phun ra mùi hôi thối
khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Đây là biểu hiện của việc muốn về chầu
trời!

- Cứu mạng!
Cô kinh hãi lùi vào trong góc vườn, cũng không biết là muốn cứu mạng

của chính mình, hay là mạng của người đàn ông chết không nhắm mắt ở
trước mặt kia.

Ngước lên nhìn đỉnh bức tường phía nam, vẫn là bầu trời hoang vắng

chẳng một bóng người. Thôi Thiện nhớ ra bản thân mình cũng từng giết
người, dứt khoát dũng cảm trở lại, sờ vào đầu ngón chân thẳng đờ của vị
đại thúc.

Anh ta chết rồi.
Mặc áo may-ô màu xám, quần dài bẩn nhem nhuốc, đôi giày bằng vải bố

bị mài mòn đến mức trắng xóa, chẳng cả buộc dây giày, khoảng 40 đến 45
tuổi. Dáng người nhỏ bé, mặc dù rất gầy nhưng cánh tay lại có cơ bắp,
trông giống như những võ sĩ đấu quyền Anh.

Đột nhiên, Thôi Thiện liều lĩnh thò tay vào trong túi áo của người chết,

nhưng chỉ tìm thấy mấy tờ tiền giấy bị vò đến nhàu nát và nửa xấp giấy
chùi, hoàn toàn không có chiếc điện thoại di động mà cô ta đang mong đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.