120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 5

LỜI DẪN

N

gày 22 tháng 6. Hạ chí.

Sớm tinh mơ, Thượng Hải ngày âm u, mưa nhỏ triền miên không dứt.
Thôi Thiện vội vã xông thẳng vào trong nhà, ngồi xuống chiếc bồn cầu

lạnh cóng, xả ra chỗ nước tiểu đã bị dồn nén trong người sáu tiếng đồng hồ.
Hệt như sắp sửa chết chìm đột nhiên hớp được một ngụm khí.

Sống lại.
Nhìn lại chính mình trong gương phòng vệ sinh - một cô gái trẻ với bộ

dạng kì dị, gần như không nhìn ra nổi tóc nữa, tất cả được bao gọn lại bằng
lưới. Toàn thân từ trên xuống dưới toàn là màu đen, bao gồm mũ đen, giày
bệt đen được phủ trùm kín bằng nilon ở bên ngoài. Chỉ trừ có đôi găng tay
màu trắng.

Đến tận khi mở khóa chiếc ba lô màu đen, cô ta mới nhận ra tất cả những

hung khí giết người đều đã để lại ở hiện trường.

Nhưng, cả đời này cô ta cũng không muốn quay lại nơi đó nữa.
Phần da thịt chỗ xương bả vai phía sau lưng vẫn cứ đau âm ỉ như trước.

Thôi Thiện xõa xuống mái tóc dài đen óng, đi xuyên qua phòng ngủ và
phòng khách hẹp dài, mở cánh cửa sắt thông đến giếng trời ra. Trong
khoảng sân bị nhúng chìm bởi nước mưa nhô lên mấy ngọn trúc đào xanh
tươi nhưng có độc, bốn phía phủ đầy rêu Mạn Đình xanh sẫm. Cuối cùng,
hai gốc trà đỏ tươi đã sắp mục rữa, giống như khu đầm lầy đầy khói độc.
Có lẽ phải trồng thêm hai chậu hoa sen?

Ánh mắt lướt qua lá cây và những giọt mưa trên vách tường, là đỉnh tháp

tròn theo kiểu đình Bái Chiêm màu xanh da trời, đối diện là tòa giáo đường
cổ của Chính Giáo ở bên kia con phố - nơi đã hoang phế nhiều năm, không
còn được sử dụng nữa. Căn phòng trọ này, tất cả đều rất vừa ý, chỉ có điều
mỗi ngày ở trong sân đều thấy cái giáo đường kia, đó chẳng phải là điều tốt
lành gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.