120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 53

Thôi Thiện trước giờ chưa từng thích bánh trung thu, thường hay chê nó

quá ngọt, nhưng vẫn rất ngạc nhiên và vui mừng, dù gì cũng tốt hơn chiếc
bánh bao không bao giờ thay đổi kia. Cô ta tham lam ăn hết nửa hộp, bưng
số còn lại trên tay, đợi đến ngày mai lại từ từ thưởng thức, còn phải để
phòng bị chuột ăn trộm mất nữa.

Nắng gắt cuối thu qua đi là nhiệt độ sẽ hạ xuống. chiếc váy ngủ khó mà

chống chọi được với gió lạnh của ban đêm, huống hồ lại còn ở trên đỉnh
nhà lộ thiên. Nền xi măng ở bên dưới chiếc đệm cỏ, sợ rằng càng khó để
nghỉ ngơi. Thôi Thiện quyết định tối nay không ngủ nữa, ban ngày sẽ nằm
ở góc tường phơi nắng.

Tỉnh dậy vào lúc sẩm tối, bên cạnh có thêm một tấm thảm lông rất dày.
Đêm Trung thu, âm thanh huyên náo vang lên suốt cả đêm, nhưng không

nhìn thấy chiếc máy trực thăng mô hình đó - nhân lúc cô ngủ say thả xuống
ư? Vuốt tấm thảm lông, bụng đầy thắc mắc, đủ cho đắp cả người, ấm áp mà
lại rất mềm mại, có bao nhiêu phần trăm là lông dê?

Cảm ơn anh, chủ nhân.
Một chiếc bút ghi âm được bọc trong thảm lông, chính là cây bút lần

trước được đưa tới, phần ghi âm trước đây đã bị xóa đi rồi.

Thôi Thiện cuộn mình trong thảm, nghe tiếng gió đang gào rít trên nóc

nhà, đột nhiên cảm nhận được hạnh phúc. Tuy rằng trước giờ chưa từng
nhìn thấy khuôn mặt ấy, cũng chưa từng nghe qua âm thanh của người ấy,
nhưng người đã giam cầm cô ta kia, đã cùng cô ta bên nhau sớm chiều bao
ngày qua rồi.

Cô ta muốn đặt cho đối phương một cái tên.
Nghĩ rất lâu, cuối cùng rơi xuống một chữ rất đơn giản - X.
Thật ra, thứ mà cô ta nghĩ đến trước tiên là một cái dĩa.
X, ngủ ngon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.