120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 63

Lúc đó, tôi ở giường trên, Tô Ngọc Cần ở giường dưới. Trường đại học

cho phép chúng tôi tự do, kể cả là kì nghỉ đông hay kì nghỉ hè, tôi đều rất ít
ở nhà, hoặc là ở cùng với bạn bè, hoặc là đi ra ngoài du lịch. Bởi vì, tôi
không có cách nào chịu đựng nổi mẹ.

Nói thật ra, tôi không muốn nhìn thấy sự thật mẹ là một người giúp việc

theo giờ, bao gồm cả những bộ quần áo xấu xí rẻ tiền mà bà mặc. Hằng
ngày bà chỉ ăn bánh màn thầu hoặc cháo, còn nữa, trước giờ bà chưa từng
đi những loại phương tiện công cộng như tàu điện ngầm, cứ vĩnh viễn chỉ
trung thành với chiếc xe đạp cũ đến rụng cả răng. Khi cái xe đó bị người ta
ăn trộm mất ở dưới cầu, bà khóc ròng rã mấy ngày trời. Bà giúp việc theo
giờ rất giỏi, cùng lúc làm cho ba bốn nhà liền, dường như cả năm đều
không ngơi nghỉ. Bà thường làm việc cho những gia đình giàu có, mỗi
tháng thu nhập không hề thấp, hầu hết số tiền tích lũy được đều đưa cho tôi.
Mẹ mắc bệnh nghiện sạch sẽ. Lúc nào cũng chỉ nhìn chăm chăm vào quần
áo của tôi, hễ có nửa vết bẩn cũng bắt tôi cởi ra để giặt. Bà ép tôi không
được lãng phí một hạt gạo nào, thức ăn thừa, kể cả canh, cũng phải ăn cho
thật sạch.

Mẹ thường nói với rằng, vĩnh viễn đừng bao giờ tin tưởng vào lời nói

của đàn ông, cũng giống như đừng bao giờ tin tưởng một con mèo. Đúng
vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy nghề nghiệp của bố tôi là một kẻ lừa đảo, chứ
không phải là các loại làm ăn lớn như bố tôi vẫn thường tự xưng. Đại học
năm thứ hai, có một nam sinh cứ liên tục nhắn tin gọi điện cho tôi, mặc dù
tôi lười không trả lời lại, nhưng lại có lần bị mẹ phát hiện ra - Lúc rảnh bà
rất thích xem trộm điện thoại của tôi. Quá đáng hơn là, nam sinh đó nói với
tôi: “Có một phụ nữ trung niên đi theo anh ta, ánh mắt từ phía xa lộ ra vẻ
hung dữ, anh ta lo rằng sẽ gặp phải kẻ biến thái. Ngoài miệng tôi cứ nói là
đáng đời tên tiểu tử, nhưng trong lòng lại sợ hãi đến tột độ, bởi vì không có
bạn học nào biết mẹ tôi là người giúp việc theo giờ, nếu như vì chuyện này
mà bị lộ ra, thì công sức ngụy trang từ cấp hai đến giờ đổ hết xuống sông
xuống biển.

Tôi cãi nhau với mẹ một trận rất to, gần như đập nát hết đồ đạc trong

nhà, cuối cùng dọn ra sống ở trong một căn nhà giống như kẽ nứt trên tảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.