120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 78

CHƯƠNG

13

N

gày thứ một trăm.

Sáng sớm, khi X dùng trực thăng mô hình đưa đồ ăn tới, còn đem theo cả

một chiếc ga trải giường lớn.

Thôi Thiện trải ga giường ra, nằm ngửa trên nền xi măng, đối mặt với

bầu trời đầy mây âm u, sải rộng hết tứ chi, giống như một thi thể vô thanh,
cũng giống như một người đàn bà dễ dàng thỏa mãn. Vuốt ve cổ và ngực
mình, vòng eo nhỏ xíu, cặp mông gần như không có chút mỡ nào. Làn da
và đầu mút của dây thần kinh

44*

, dục vọng như những sợi lông xù nhẹ

nhàng lướt qua, giống như ngón tay của ai đó…

Thôi Thiện mở phần ghi âm của chiếc iPhone ra, nhớ lại quãng thời gian

ban ngày là ngắn nhất, còn màn đêm cứ như dài vô tận, bóng cây thủy sam
che kín căn phòng trên cùng của tòa nhà ba tầng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ
không có cách nào chạm vào được.

Trừ những người nước ngoài đang dắt chó đi dạo, gần như không thấy

bóng người. Ánh tịch dương khuất dần, đem theo chiếc bóng của cô ta bò
lên bậc thềm của ngôi nhà biệt dã.

*

Là đoạn cuối của dây thần kinh, có thể cảm nhận được những kích thích

từ bên ngoài và truyền tới trung khu thần kinh.

Không còn cách nào che giấu nổi nữa, cô ta bắt đầu nói ra bí mật đó.
Năm ngoái, Đông chí.
Tôi đến khu biệt dã ở ngoại ô, tìm thấy ngôi nhà to lớn, đen sì sì. Một

năm trước, vào lúc này, mẹ đã chết.

Bà làm giúp việc theo giờ cho gia đình này, sơ ý ngã từ cửa sổ tầng ba

xuống dẫn tới tử vong. Một năm trôi qua, tôi mới tới nơi này. Theo tập tục
của địa phương, ngày Đông chí phải cúng tế những người thân đã chết.
Huống hồ, hôm nay lại là ngày giỗ đầu. Tôi mặc đồ đen từ đầu đến chân,
mang theo vàng mã và tiền âm phủ, ngồi xổm xuống nơi mà mẹ đã thiệt
mạng. Ở phía ngoài bờ tường của gia đình giàu có kia, dùng bật lửa đốt tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.